Chương trước
Chương sau
Nội thất Tĩnh Di hiên, Tiêu Dục lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phương xa, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người ta không thể đoán được suy nghĩ chân thật của quân vương giờ này khắc này.
Sau một lúc lâu, Tiêu Dục xoay người nói: “Trong lòng Yên nhi có oán trẫm?”
Cố Vân Yên vội vàng lắc đầu nói: “Mộc Nhi bị người ám hại thành như vậy, ngay cả nô tì nhìn còn đau lòng không thôi, huống chi ngài là phụ hoàng của hắn?”
“Yên nhi có thể lý giải trẫm, trẫm thực vui mừng.” Tiêu Dục ôn nhu nói.
Cố Vân Yên nâng mắt, nói: “Hoàng thượng có thể đau lòng cùng duy hộ Mộc Nhi như vậy nô tì thực vui vẻ, điều này đồng nghĩa Hoàng thượng là một phụ hoàng tốt, tương lai đứa nhỏ của chúng ta xuất thế, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ trân trọng đứa nhỏ của chúng ta giống như trân trọng Mộc Nhi vậy , đúng không?”
Tầm mắt Tiêu Dục theo lời Cố Vân Yên nói rơi xuống trên bụng của nàng, chợt, nâng tay nhẹ vuốt ve, động tác vô cùng ôn nhu, ánh mắt dị thường nhẵn nhụi.
Cố Vân Yên phát hiện ưu thương trong con ngươi Tiêu Dục dần dần tán đi, cuối cùng chỉ còn ôn nhu cùng chờ mong, khóe môi hơi hơi gợi lên một chút đường cong.
Hồi lâu, Tiêu Dục giận dữ nói: “Hôm nay xảy ra chuyện này, nghĩ muốn giấu diếm mẫu hậu sợ là không thể , mẫu hậu từ trước đến nay yêu thương Mộc Nhi, nhất thời chỉ sợ không tiếp thụ được chuyện này, trẫm lo lắng thân thể mẫu hậu không chịu nổi đả kích này,,,,,,”
Tiêu Dục chưa dứt lời, Cố Vân Yên đã ôn nhu nói: “Ân, Hoàng thượng nhanh đi Vĩnh Ninh cung thăm Thái hậu nương nương đi, nô tì cũng lo lắng cho người.”
“Yên nhi, vậy ngươi nghĩ ngơi thật tốt! Không cần nghĩ nhiều, hết thảy có trẫm.”
Cố Vân Yên gật đầu, cười yếu ớt nói: “Được, nô tì không có việc gì, lo lắng duy nhất đó là Thái hậu nương nương phượng thể an khang.”
Nghe vậy, Tiêu Dục vui mừng gật gật đầu, vỗ vỗ tay Cố Vân Yên, dẫn đám người Lưu Đức Phúc chạy tới Vĩnh Ninh cung.
Đến hoàng hôn, các cung liền nhận được thánh chỉ Tiêu Dục, trên thánh chỉ nói: Hiền phi đức hạnh có mệt, không chịu nổi đứng đầu tứ phi, nay xuống làm Tiệp dư, ngày sau cần an phận thủ thường, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.
Thánh chỉ vừa ban, mọi người hậu cung lúc này mắt choáng váng, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, Hiền phi bị hàng vị phân? Hơn nữa còn là hang một lúc ba cấp? Tin tức này thật là khiến người ta khiếp sợ lại hưng phấn, phi tần lâu nay bị Hiền phi ức hiếp đều vỗ tay bảo hay.
Mà Cố Vân Yên tuy rằng an phận ở lại Tĩnh Di hiên, chưa từng bước ra nửa bước, lại so với phi tần hậu cung biết được nhiều hơn, trừ bỏ chuyện Hiền phi bị hàng vị phân, Cố Vân Yên còn biết, nãi ma ma bị Lưu Đức Phúc dung các loại hình cụ “ hầu hạ “, cuối cùng không chịu nổi cực hình, hấp hối thổ lộ chân tướng, mấy hôm trước đại cung nữ Thanh Vân trong cung Hiền phi tìm nàng, giao cho nàng một cái túi hương, cái túi hương kia nàng vừa nhìn liền biết, đó là nàng tự tay may cho con trai 3 tuổi duy nhất của mình. Thanh Vân nói cho nàng nếu muốn bảo trụ tánh mạng con trai mình, liền đem bao phấn này hạ ở trên người Tiêu Mộc, thuận lợi giá họa cho Cố Vân Yên.
Nãi ma ma trải qua một phen tư tưởng đại chiến sau, rốt cục quyết định làm theo lời Thanh Vân, vì thế liền có một loạt âm mưu, đầu tiên là bỏ thuốc con thỏ đại hoàng tử yêu thích khiến nó không chịu ăn gì , sau đó lại giật dây đại hoàng tử năn nỉ Đức phi mang tiểu bạch thỏ đi ra ngoài chơi, cố ý ở Ngự Hoa viên gặp được Cố Vân Yên thỉnh an trở về, cuối cùng thành công ở trước mắt bao người hạ Lạc Khấu trên người Tiêu Mộc, tiện đà giá họa Cố Vân Yên, chính là Cố Vân Yên cơ trí linh động, tìm được cách xoay Càn Khôn, khiến âm mưu giá họa của Hiền phi thất bại.
Thậm chí Cố Vân Yên còn biết, Tiêu Dục rời đi Tĩnh Di hiên không lâu, Vĩnh Ninh cung liền vội triệu Thái y đi qua, nghe nói là Thái hậu nghe được tin dữ dung nhan đại hoàng tử bị hủy, nhất thời khó thở công tâm hôn mê bất tỉnh. Tiêu Dục nổi trận lôi đình, lúc này sai người đến Cảnh Dương cung bắt Thanh Vân trong miệng nãi ma ma, Thanh Vân bị bắt sau ở trong quá trình thẩm vấn liều chết không nhận, vì thể hiện trong sạch đương trường cắn lưỡi tự sát. Chỉ có lời khai đơn phương của nãi ma ma mà không có nhân chứng hoặc vật chứng khác nhưng Tiêu Dục vẫn hạ chỉ lấy ‘Đức hạnh có mệt’ hàng vị phân Hiền phi, có thể thấy được lần này Tiêu Dục thật nổi giận.
Cố Vân Yên nghĩ đến hoàng nhi trong bụng nàng lựa chọn ở tháng sáu mới ra đời, có lẽ cũng là một loại chiếu cố ông trời đối nàng.
Bất tri bất giác lại qua hơn nửa tháng, bởi vì hai người Cố Vân Yên cùng Đỗ tần sắp đến ngày sinh, Hoàng hậu từ mười ngày trước đã miễn hai người không phải đi thỉnh an, hai người Hoàng thượng cùng Thái hậu đối với Hoàng hậu thức thời rất là vừa lòng.
Một ngày này, Cố Vân Yên vừa dùng đồ ăn sáng, đang chuẩn bị mang theo đám người Thị Thư đi tản bộ trong viện, chợt thấy được Thường Khánh vô cùng lo lắng chạy tới.
“Chuyện gì kích động như thế?” Cố Vân Yên dò hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, Hoa Thanh cung Đỗ tần nương nương vừa mới phát động , Hoàng hậu nương nương đã chạy đi qua, nô tài thu được tin tức liền lập tức trở về thông tri chủ tử ngài .” Thường Khánh vừa lau mồ hôi vừa nói.
Cố Vân Yên nghe vậy lập tức phân phó người chuẩn bị kiệu đi qua đó, Thị Thư khuyên nhủ: “Chủ tử ngài cũng sắp lâm bồn, hay là ngài phái chúng nô tỳ đi được rồi, nghĩ đến Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng sẽ không trách cứ.”
“Không ổn! Thứ nhất: Hoàng hậu nương nương đã tự mình đến Hoa Thanh cung tọa trấn , bản cung một cái Tiệp dư nếu là không lộ mặt còn thể thống gì, kẻ khác sẽ có cớ nói ta thị sủng sinh kiều mất quy củ, thứ hai: Ta cùng với Đỗ tần luôn luôn giao hảo, ở lúc nàng sinh lại không nghe không hỏi, nói thế nào cũng không tốt, ngày sau Đỗ tần biết được không khỏi thất vọng đau khổ. Cho nên lần này bản cung không thể không đi!” Cố Vân Yên lắc đầu nói.
Thị Thư thấy khuyên không được liền không nhiều lời nữa, chính là luôn miệng phân phó cung nhân nâng kiệu trên đường cẩn thận chút, ai cũng không được sơ sót.
Chờ lúc Cố Vân Yên tới Hoa Thanh cung, trong đại điện đã muốn ngồi kín người, lấy Hoàng hậu cầm đầu các phi tần ấn thứ tự mà ngồi, liền ngay cả Vương tiệp dư bị hàng vị phân cùng Đức phi mẹ đẻ đại hoàng tử dung nhan bị hủy, lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Cố Vân Yên tiến lên hành lễ vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu đứng dậy hư giúp đỡ Cố Vân Yên một phen, trên mặt lo lắng ngoài miệng lại trách nói: “Sao ngươi lại tới đây, bản thân ngươi cũng đã sắp lâm bồn , nếu là tại thời điểm cái mấu chốt này xảy ra điều gì sai lầm, ngươi bảo bản cung ăn nói thế nào với Hoàng thượng cùng Thái hậu?”
Từ lúc Tiêu Mộc gặp chuyện không may, rõ ràng Thái hậu so với ngày xưa càng coi trọng mấy phi tần có thai, Hoàng thượng dù chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng Hoàng hậu vẫn có thể phỏng đoán một hai , bằng không cũng sẽ không mở miệng miễn hai người không đi thỉnh an, thậm chí khi nghe tin Đỗ tần vừa phát động đã vội chạy lại đây tọa trấn. Nếu là lúc trước, bất quá là tần phi nho nhỏ sinh thôi, sao có thể khiến trung cung nương nương đại giá, Hoàng hậu chỉ cần phái đại cung nữ bên người lại đây liền xem như xong.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, nô tì không ngại, nghe nói Đỗ muội muội phát động , nô tì không yên lòng, nhất định phải tới nhìn một chút.” Cố Vân Yên dịu dàng nói.
Hoàng hậu bất đắc dĩ, đành phải sai người đặt thêm tọa ỷ, bảo Cố Vân Yên ngồi xuống, vì thế Cố Vân Yên liền cùng mọi người chờ Đỗ tần sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.