Trương thái y xử lý tốt bọc mủ của Tiêu Mộc xong, tiến lên đáp lời Tiêu Dục, khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đại hoàng tử chính là vô ý dính vào độc phấn Lạc Khấu, Lạc Khấu độc tính vô cùng bá đạo, miệng vết thương chỉ cần dính bột phấn Lạc Khấu sẽ nhanh chóng lớn cùng sinh mủ, trên mặt đại hoàng tử đã có vài bọc mủ bị phá, tình huống tương đối nghiêm trọng, vi thần đã rửa sạch thuốc, chính là,,,,,,”
“Nói.” Tiêu Dục lạnh lùng phun ra một chữ.
Trương thái y ở dưới ánh mắt Tiêu Dục lạnh như băng không có một tia độ ấm, kiên trì run giọng nói: “Chính là sẽ lưu sẹo...... Thần đã hết lực, cầu Hoàng thượng thứ tội!” Lời còn chưa dứt liền quỳ xuống.
Lời Trương thái y giống như một thanh đao sắc bén, hung hăng đâm vào người Cố Vân Yên, đau đến nàng không thở nổi, chỉ vì chế độ hoàng triều sâm nghiêm này quy định, một hoàng tử dung nhan có tổn hại là vô duyên kế thừa đại thống , nói cách khác đây cũng là hủy tiền đồ của đại hoàng tử, cứ như vậy Cố Vân Yên liền vẫn bị hiềm nghi xuống tay với đại hoàng tử.
Đức phi nghe vậy, mặt xám như tro tàn, thần sắc bi thương nói không nên lời, giống như trời sập. Rõ ràng tháng sáu thái dương là nắng xán lạn như vậy, nhưng lúc này Đức phi lại chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng tối, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu nức nở, không có khàn cả giọng gào khóc, nhưng tiếng khóc nhỏ vụn kia lại làm cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565008/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.