Sau khi Anh Đào và Nguyệt Nha trở lại cung Chiêu Nguyệt đã thuật lại những gì Hoàng Oanh nói cho nương nương nhà mình nghe.
Sau khi Ân Như Tuyết nghe xong, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Hai Đại cung nữ Anh Đào và Nguyệt Nha thấy nương nương nhà mình bình tĩnh như vậy, cực kỳ bình tĩnh, thì không khỏi tò mò.
Cuối cùng vẫn là Anh Đào tính tình hấp tấp, không nhịn được hỏi:
“Nương nương, ngài không thấy bất ngờ vì những gì An tu viên làm sao? Lẽ nào ngài đã sớm biết rồi?”
Nguyệt Nha và Anh Đào thấy nương nương nhà mình lắc đầu, thì đến cả Nguyệt Nha cũng không nhịn được.
“Nhưng mà sao dáng vẻ của ngài giống như là đã biết mọi việc vậy?”
Như Tuyết cười rất là vô tội: “Bản tần nào có sớm biết? Tục ngữ nói ngàn vàng khó mua biết sớm, huống chi bản tần chẳng có ngàn vàng?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Như Tuyết càng lúc càng tiếc hận.
Anh Đào lanh mồm lanh miệng: ”Nương nương, ngài còn có hơn cả ngàn vàng ấy chứ.”
”Nào có?”
”Nương nương, bảo bối Hoàng thượng ban cho ngài, có cái nào không phải là ngàn vàng nha?”
Như Tuyết híp mắt lại, méo miệng: ”Nhưng bảo bối đó không phải là vàng chân chính nha. Bản tần muốn là vàng thật cơ.”
Anh Đào và Nguyệt Nha chưa kịp có phản ứng gì với lời của nương nương nhà mình, chợt nghe thấy âm thanh của Hoàng thượng từ cửa truyền đến.
“Vàng gì vậy?”
Anh Đào và Nguyệt Nha lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng.
Còn Như Tuyết thì lại chậm chạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nhan-sinh/1634719/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.