Hai ngày sau, Dạ TửHuyên đều nhàm chán nằm trên giường giết thời gian, bất đắc dĩ, Tướngquân lão cha thật sự là.... Dùng lời cô hình dung thì chính là cưngchiều quá mức, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hiện tại cô cảm thấy hạnhphúc, thật hạnh phúc!
Mỗi khi cô muốn ra cửa hô hấp không khí mới mẻ, trên khuôn mặt Tướng quân lão cha hiện ra dè dặt cẩn trọng, cô cảmthấy muốn cười. Thân thể này của cô đã mười sáu tuổi, Dạ Tướng quân cònxem cô như đứa nhỏ lên ba, sợ nơi nào chạm vào, đụng, thế nào cũng muốncô ở trên giường nằm chừng ba ngày mới chuẩn xuống giường! Càng miễn bàn xuất môn!
Lúc nhàm chán vô nghĩa, Dạ Tử Huyên ở trên giường thân thân cánh tay, đá đá cẳng chân, mới đưa tay cầm Phù Dung cao mà nha đầu Thúy nhi đặt ở đầu giường, nhẹ nhàng cắn một ngụm, hương vị rất tốt,ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan, khó trách nguyên chủ chỉ thích mỗi loại cao này!
Nhưng mà nghĩ đến đây, rốt cuộc cô nuốt khôngnổi nữa, đem Phù Dung cao còn thừa trong tay thả lại trên bàn. Cô nghĩtới nữ tử đáng thương kia, nàng giống như cô đều đã đánh mất tính mạng,hay cũng có thể như cô luân hồi nhận lấy hạnh phúc? Hi vọng nàng cũngsống lại thôi!
Đúng lúc này, Thúy nhi nhẹ nhàng mở cửa, thấy Dạ Tử Huyên tỉnh ngồi ở trên giường, nhanh chân đi đến trước giường.
”Tiểu thư, mau mau đứng lên tiếp chỉ, Công công trong cung mang khẩu dụ của Hoàng thượng đến đây!”
Thúy nhi nói xong, chạy đến tủ quần áo, mở tủ quần áo khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/185776/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.