Editor: Bộ Yến Tử
Dạ Tử Huyên thấy mặt người nào đó nhanh chóng thăng cấp màu sắc như đèngiao thông, “Phốc” một tiếng bật cười. Đây là tình huống gì? Nàng hoamắt sao? Hoa mắt sao? Không thể tin được, còn đưa tay xoa gương mặt hắn, nóng quá —— trời ơi, đường đường là Dật Vương gia thật sự biết đỏ mặt!
”Ha ha ha ha...”
Tiếng cười nhạo như chuông bạc quanh quẩn trong khuê phòng nho nhỏ, nha hoànđang ngủ say bên gian ngoài, chỉ có Nhiều Hơn phản ứng kêu “Ô ô” haitiếng.
Mỗ Vương gia đại quẫn, gò má đỏ ửng, sao hắn lại gặp đượcnha đầu không biết tốt xấu như thế chứ? Chẳng lẽ là ông trời phái tớitrừng trị hắn?
Kết quả là, ánh mắt chứa tính uy hiếp hung tợn hỏi: “Nha đầu, cười xong chưa?”
Dạ Tử Huyên muốn nói chưa xong, nhưng mà, lời nói muốn rời khỏi miệng thay thế hết bằng thanh âm “Khụ khụ“. Lần này nàng bị sặc thật, bị sặc bởinước miếng của mình... Thật sự là người không hay ho, uống nước cũngnghẹn. Hoặc là nói —— vui quá hóa buồn!
Hiên Viên Đình cho rằngnàng làm bộ, tay phải nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, kết quả không nghĩtới là thật, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều khụ đến đỏ bừng, nghiêngnghiêng người, sau đó dùng tay giúp nàng vỗ vỗ lưng, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Nhiều không?”
Dạ Tử Huyên gật đầu, lắp bắp nói một câu: “Ta... Muốn uống nước!”
Vì thế, Hiên Viên Đình không chút chần chừ rót nước cho nàng, lúc hắn điđến trước bàn nâng ấm trà lên, đột nhiên hắn có ý tưởng rất kỳ quái:Nàng tự làm bậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-nghien-nuong-tu-bon-vuong-chin-roi/1489690/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.