Chương trước
Chương sau
"Ừ, cô nương, Thu Trúc mãi mãi ủng hộ người."
"Yên tâm hãy chờ ta, một ngày nào đó sẽ đem những người từng bắt nạt ta đem đạp dưới chân, ta sẽ không quên ngươi." Diệp Tương Tư cười, cô thật sự mong có một ngày như vậy....
Cô chắc chắn sẽ làm cho tất cả những người từng xem thường cô phải nhìn cô với một ánh mắt khác.
"Cô nương, Thu Trúc mãi mãi ủng hộ người. Nhưng có điều, mấy ngày nay người không thể rời khỏi biệt viện được, nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến ngày kết hôn là có thể rời khỏi Diệp phủ, có được hay không?" Thu Trúc nói.
Thu Trúc nói cả buổi, không nghe ai đáp lại, mới biết Diệp Tương Tư đã ngủ thiếp đi.
Diệp Tương Tư nắm chặt nắm đấm, đầu đầy mồ hôi, cô rất đau, nhưng cô không dám nói vì sợ Thu Trúc lo lắng.
Nước mắt của Thu Trúc vẫn nhịn không được mà chảy xuống, nàng thật sự rất đau lòng cho cô nương nhà nàng.
...............
Bên trong Hoàng Cung.
"Thần nhi, bảy ngày sau chính là ngày đại hôn của con, nhớ kỹ, sau khi thành thân, hãy thu lại (*) lệ khí của con đi, không nên đối với ai cũng như kẻ thù, phụ hoàng biết con là người cận thận, nhưng đối với thê tử của mình cũng không cần đề phòng quá." Hoàng Thương bưng chén trà ở trên bàn lên uống một ngụm rồi nói.
(*) Lệ khí: chữ lệ có nghĩa là tàn ác.
"Tạ phụ hoàng đã nhắc nhở, Thần nhi sẽ ghi nhớ." Tuy nói sớm đã được phụ hoàng tứ hôn, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa biết được tân nương tử của mình trông như thế nào.
"Ừ, mặc dù con thông minh, tài giỏi, lợi hại hơn đại ca của mình, nhưng lại không hiền hòa bằng đại ca của mình, điểm này, con phải cố gắng học nó nhiều hơn, ta thấy tình cảm giữa Dạ nhi và Loan nhi rất tốt, nhìn thấy phu thê các con ân ái, đây mới là điều Trẫm muốn." Hoàng Thượng lớn tuổi, hắn không cầu mong mình tại vị nhiều thêm mấy năm, chỉ mong hai đứa con trai này hạnh phúc, phu thê hòa thuận.
"Phụ hoàng yên tâm, Thần nhi chắc chắc sẽ đối xử tốt với thê tử của mình."
"Sau khi con kết hôn, Trẫm sẽ gả Ương nhi cho một gia đình tốt, phụ hoàng cũng không còn gì để tiếc nuối." Hoàng Thượng tuổi tác đã cao, bây giờ thiên hạ thái bình, điều duy nhất hắn lo chính là các Hoàng Tử và Công Chúa của mình.
Nam Vô Dạ là trưởng tử, lại là Thái Tử, nhưng cũng không phải là sự lựa chọn Hoàng Đế tốt nhất, phế Thái Tử thì hắn lại không đành lòng, hai đứa con trai của hắn đều rất tốt, chỉ là nếu so sánh thì Nam Sở Thần tốt hơn Nam Vô Dạ một chút.
Hoàng Thượng đã từng nghĩ, nếu như Nam Vô Dạ đăng cơ thì thiên hạ vẫn vậy, còn nếu như Nam Sở Thần đăng cơ thì thiên hạ chắc chắn sẽ đại biến, là tốt hay xấu cũng không ai biết.
Tiên Đế đã từng tiên đoán, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ thay đổi.
"Phụ hoàng, Ương nhi không lấy chồng, Ương nhi muốn theo phụ hoàng và mẫu hậu cả đời!" Nam Nguyệt Ương còn nhỏ, chỉ mới 16 tuổi, nàng cũng là Công Chúa duy nhất của nước Đại Lương.
"Ương nhi, con không thể theo phụ hoàng và mẫu hậu cả đời được, con sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, con xem nhị ca của con còn kết hôn, sau khi kết hôn sẽ sinh một tiểu Vương Gia, sau này các con đều sẽ có gia đình của mình, phụ hoàng và mẫu hậu không thể theo các con đến hết cuộc đời được, sớm muộn gì cũng rời đi, chỉ có tìm cho con một gia đình tốt thì phụ hoàng mới yên tâm!" Hoàng Thượng sờ sờ đầu Nam Nguyệt Ương, sủng nịch nói, hắn hiểu rõ tiểu nữ nhi này nhất, từ nhỏ đã là viên ngọc quý trong tay, chỉ sợ rơi xuống làm vỡ.
"Phụ Hoàng, Ương nhi vẫn còn nhỏ, không cần vội, Ương nhi còn muốn theo phụ hoàng và mẫu hậu thêm mấy năm nữa!" Nam Nguyệt Ương ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, giúp Hoàng Thượng đấm lưng bóp vai.
"Ương nhi lớn rồi, thật sự là con gái ngoan của phụ hoàng!" Hoàng Thượng vui vẻ nở nụ cười, hắn không giống những Hoàng Đế khác, đôi khi hắn mong mình không phải là Hoàng Đế, chỉ mong mình là một người bình thường, hai đứa con trai, một đứa con gái, cả già đình đều hạnh phúc mỹ mãn, con gái có thể gả cho gia đình tốt, như vậy đối với hắn đã đủ rồi, thế nhưng từ xưa đến nay Quân Vương đều vô tình, là bậc Đế Vương vô tình nhất.
Tiên Hoàng đã từng nói, sinh ra là bậc Đế Vương, không mấy ai sống được lâu trăm tuổi cả, Tiên Hoàng 30 tuổi đã bệnh chết, đăng cơ 12 năm, Thái Thượng Hoàng 25 tuổi bệnh chết, tại vị vẻn vẹn 8 năm, bây giờ Hoàng Đế đã 30 tuổi, hắn cũng không biết khi nào mình đột nhiên rời đi, ai cũng đều nói bậc Đế Vương bạc mệnh, không sống được quá lâu.
Có lúc, Hoàng Thượng cũng lo sợ, sợ hai đứa con trai của hắn vì thế mà tàn sát lẫn nhau.
Đây là điều mà hắn không muốn thấy nhất.
"Phụ hoàng, nhị ca, khi nào mới có thể thấy nhị tẩu vậy!" Nói tới chuyện này, đột nhiên Nam Nguyệt Ương nghĩ đến đại tẩu Thái Tử Phi Lâm Khuynh Loan.
"Tuy nói là hôn ước đã sớm định rồi, nhưng Thần nhi vẫn chưa chính thức đi cầu hôn, tuy rằng chúng ta là Hoàng Thất, nhưng dựa theo tập tục, đi cầu hôn sẽ tốt hơn, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là ngày mai đi Diệp phủ đi!" Hôn sự này là Hoàng Thượng định ra vào nửa năm trước, Diệp Cảnh Minh tiến cống tơ lụa mới tốt nhất, Hoàng Thượng liền nhắc đến hôn sự của Nam Sở Thần, đúng lúc bốn đứa con gái của Diệp gia vẫn chưa xuất giá, sau khi nghe Diệp Cảnh Minh giới thiệu sơ qua, cuối cùng Hoàng Thượng lựa chọn tam tiểu thư Diệp Tương Tư, kết quả này làm Diệp Cảnh Minh không ngờ được.
Vốn là Diệp Cảnh Minh muốn cho trưởng nữ làm vương phi, nhưng ai biết Hoàng Thượng khăng khăng nhìn trúng tam nữ nhi Diệp Tương Tư.
Hoàng Thượng biết Diệp Cảnh Minh là người như thế nào, lão hồ ly xảo quyệt, dĩ nhiên Hoàng Thượng nhìn ra được, Diệp Cảnh Minh vô cùng muốn trưởng nữ của mình làm vương phi.
Nhị tiểu thư Diệp gia Diệp Sênh Ca, lớn lên ở nhà cậu, bởi vì là tiểu thiếp sinh, không nhận được sự yêu thương của Diệp gia, 12 tuổi trở lại Diệp gia, tâm địa lương thiện, có khả năng thông minh nhưng cũng rất có dã tâm.
Tam tiểu thư Diệp Tương Tư, vì là con thứ, nên từ nhỏ đến lớn đều sống tại biệt viện, tính tình rộng rãi hoạt bát, ngây thơ yêu đời, nghe nói còn là một mỹ nữ.
Tứ tiểu thư Diệp Uyển Nguyệt, giống Diệp Uyển Từ đều là do đại phu nhân Diệp phủ sinh, từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình ngang ngược, hung hăng quàng quấy, thẳng thắng.
Diệp Cảnh Minh giới thiệu con gái lớn và con gái út của mình vô cùng hoàn mỹ, nhưng sau khi Hoàng Thượng phái người điều tra thì biết được mọi chuyện như thế.
"Phụ hoàng con cũng muốn đi." Nam Nguyệt Ương nói, nàng cũng rất tò mò dung mạo của nhị tẩu tương lai.
Đại tẩu đã được xem là khuynh quốc khuynh thành, học rộng hiểu cao, không biết là nhị tẩu này là dạng con gái như thế nào.
"Nhị ca con cầu hôn, con đi làm gì?"
"Ương nhi muốn đi, muốn nhìn xem dung mạo của nhị tẩu ra sao." Nam Nguyệt Ương rất là tò mò.
"Không được." Hoàng Thượng nói.
"Ương nhi nghe lời đi, sau này sẽ thấy thôi." Nam Sở Thần cũng rất là hiếu kỳ đối với vị vương phi này của hắn.
"Vậy cũng được." Nam Nguyệt Ương chu mỏ, một bộ dạng rất là không tình nguyện.
Nàng cũng chỉ là muốn cùng nhau góp vui mà thôi!
Có thể nói Hoàng Thượng không chỉ là một minh quân, mà còn là một vị Vua có tình có nghĩa.
Những Đế Vương khác, ba nghìn hậu cung giai lệ, còn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu từ nhỏ đã là phu thê, ân ái vô cùng, vì Hoàng Hậu mà bỏ hoang sáu cung, đời này không nạp bất kỳ phi tử nào, cũng không sủng hạnh qua bất kỳ cung nữ nào cả.
Chỉ có ba đứa con là Nam Vô Dạ, Nam Sở Thần, Nam Nguyệt Ương.
"Thần nhi, phụ hoàng biết cuộc hôn nhân này con không tình nguyện lắm, thật sự phụ hoàng cũng muốn con giống hoàng huynh con, tự mình có ý trung nhân, yêu nhau cả đời, nhưng giờ con cũng đã đến lúc nên kết hôn rồi, cô nương Diệp gia thật sự cũng không tệ, hãy tin mắt nhìn người của phụ hoàng." Hoàng Thượng đã tìm hiểu qua, mặc dù Diệp Tương Tư là con thứ, thế nhưng lại rất hiểu chuyện, dịu dàng hào phóng, hoạt bát rộng lượng, hắn cũng tin rằng Diệp Tương Tư chắc chắc sẽ làm tốt vị trí Bắc Thần Vương Phi này.
Rất nhiều đại thần trong triều có nữ nhi, nhiều lần nói bóng nói gió thăm dò Hoàng Thượng, muốn con gái của mình gả cho Nam Sở Thần làm vương phi, nhưng Hoàng Thượng đều giả vờ không hiểu ý.
"Nếu là người mà phụ hoàng chọn, chắc chắc sẽ không sai." Trong lòng Nam Sở Thần thật sự không được tình nguyện cho lắm, nhưng từ trước đến nay, hắn cũng chưa gặp được người nào có thể làm ý trung nhân của hắn.
"Phụ hoàng, Diệp Tương Tư này là con thứ, tại sao lại gả cho nhị ca?" Nam Nguyệt Ương không hiểu, Thái Tử Phi là con đại phu nhân nhà quan lớn, dĩ nhiên là môn đăng hộ đối, còn nhị ca, sao lại tìm một con thứ gả cho nhị ca làm vương phi?
"Ương nhi, con không thể dùng thân phận và địa vị để đánh giá được, sở dĩ phụ hoàng chọn Diệp Tương Tư vì cô ấy là người mà phụ hoàng tin tưởng, Diệp Tương Tư sẽ làm tốt vị trí Bắc Thần Vương Phi." Hoàng Thượng không thích tranh đấu, nếu như chọn tiểu thư khác của Diệp gia, thì Bắc Thần Vương phủ chắc chắc không được yên ổn.
"Dạ, Ương nhi đã hiểu." Nam Nguyệt Ương cười cười nói, nếu như phụ hoàng đã cho rằng Diệp Tương Tư rất tốt thì nàng càng thêm chờ mong nhị tẩu tương lai này hơn.
Hai năm trước Thái Tử Nam Vô Dạ thành thân với trưởng nữ Lâm Khuynh Loan của Lâm Quốc Công, Lâm Khuynh Loan dùng lòng gan dạ, trí tuệ, học vấn để chinh phục Thái Tử, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Hoàng Thượng rất hài lòng với Thái Tử Phi này, cũng tin rằng nàng có thể làm mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng bây giờ có Diệp Tương Tư, Hoàng Thượng tin chắc, Diệp Tương Tư sẽ làm tốt hơn Lâm Khuynh Loan.
Hai năm trước, bởi vì trên người Lâm Khuynh Loan có khí chất đặt biệt, hấp dẫn Thái Tử Nam Vô Dạ, hai người đã yêu nhau.
Nếu như nói Lâm Khuynh Loan là thời gian ấm áp thì Diệp Tương Tư chính là tiêm nhiễm sắc nước hương trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.