Thanh Lan Uyển từ lâu không có nhiều người ra ra vào vào như bây giờ, cánh cửa gỗ thì lúc đóng lúc mở, các bà đỡ và nha hoàn vội vàng chạy tới chạy lui không biết là bao nhiêu lần.
Hoắc Dực một thân trường sam tuyết trắng đứng trong sân Thanh Lan Các, lông mày nhíu chặt hơn bất cứ lúc nào, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong nhà, sau đó lại lướt qua mấy người đang đứng trước mặt, khí lạnh tỏa ra khiến cho người ta không rét mà run.
“Các ngươi là những thái y nổi danh nhất của Nam Dạ quốc, vậy mà lại bó tay với việc này?” Hoắc Dực ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta hoảng sợ.
Một đám thái y run rẩy quỳ gối ở dưới bậc thang, dè dặt cúi thấp đầu, ngay cả thở cũng không dám, trong lòng lại miên man suy nghĩ.Kể từ khi thái tử điện hạ bị cấm túc, cánh cổng của phủ thái tử luôn đóng chặt, như thể gió thổi cũng không lọt vào được, ngăn cách phủ thái tử với bên ngoài, người bên ngoài không thể biết được bên trong phủ xảy ra những chuyện gì. Cho nên những thái y này còn đang chìm trong giấc ngủ lại bỗng nhận được lệnh của thái tử, nhất thời không ai phản ứng kịp, đến khi bọn họ đến phủ thái tử thì càng khiếp sợ không thôi, không ngờ vị thái tử vốn bị người ta đồn đại là mắc bệnh hiểm nghèo đã lặng yên hoàn thành việc chung thân đại sự của mình.
Trong đám thái y thì người giữ được bình tĩnh nhất là Hoa đại phu, ông đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/565367/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.