Vui vẻ trò chuyện xong, Hoắc Dực dẫn Lâm Tam Tư ra vườn ngắm hoa mai.Lâm Tam Tư được bọc gọn trong lớp áo lông, ngay cả bụng cũng được che kín.
Mặc dù người trong phủ đã sớm dọn sạch tuyết, nhưng lúc này tuyết rơi rất nhiều, trên đường lại có một lớp tuyết mỏng.Hoắc Dực ôm eo Lâm Tam Tư, bàn tay đặt bên hông nàng, cẩn thận bảo hộ nàng, lúc thấy nàng có phần mệt mỏi, hắn liền nắm tay nàng nói: “Nàng mệt sao, vậy chúng ta trở về phủ được không?”
Lâm Tam Tư quả thật có hơi mệt, trước đây mỗi lần tuyết rơi, nàng có ngắm bao nhiêu lâu cũng không thấy đủ, chỉ muốn một năm bốn mùa đều là mùa đông, nhưng hôm nay không hiểu sao mới đi một lát mà chân đã mỏi rồi, chắc vì bụng to nên hai chân phải dùng lực nhiều hơn.Nàng ngẩng mặt lên đáp: “Được ạ.”
Nghi thức tiễn hai người cũng không nhỏ, tất cả mọi người trong phủ đều đi ra rồi đứng thẳng tắp thành hai hàng, dù cho tuyết có rơi dày đến mấy thì cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Lâm Tam Tư lần này thông minh rồi, trước khi ra cửa đã thương lượng trước với Hoắc Dực, không cho bế! Không cho hôn! Hoắc Dực nghe nàng, không biết làm gì hơn là chỉ nắm tay nàng, ôm hông nàng, nhẫn nại đỡ nàng vào trong xe ngựa.
Lúc trở lại phủ thái tử thì trời đã tối, bởi vì trước đó đã ăn ít món ăn dân dã ở Tứ Phương Sơn nên Lâm Tam Tư không thấy đói, liền để Bách Hợp và Lý tẩu đỡ nàng vào phòng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/565366/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.