“Bách Hợp, em suy nghĩ quá đơn giản rồi.Lỡ như vạn nhất bọn họ không vui, cho rằng thân phận của ta không xứng để sinh con cho điện hạ thì sao? Sau đó ban cho ta một ly rượu độc để ta chết thì làm thế nào? Nếu chúng ta không thể nắm chắc được kết quả thì tốt nhất là không nên nói, với lại bọn họ không hỏi thì sao ta phải nói, mà người nói cũng chỉ có thể là điện hạ thôi, em thấy đúng không?”
Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư nói mà sợ toát mồ hôi, nàng luôn luôn theo chủ nghĩa lạc quan, chỉ nghĩ việc sinh hài tử là chuyện tốt chứ còn biết nghĩ gì khác đâu.Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thật đúng là đáng sợ, may là tiểu thư chưa nói, không thì… “Nếu có Phục Linh tỷ ở đây thì tốt quá, tỷ ấy có thể nghĩ ra nhiều biện pháp, không giống như nô tỳ.Sau này bất luận nô tỳ nói gì, tiểu thư người đừng nghe là được, nô tỳ sợ nô tỳ lại sai lầm khiến người chịu khổ.”
Lâm Tam Tư vuốt lại tóc cho Bách Hợp, cười nói: “Bách Hợp, có em ở bên cạnh ta là tốt lắm rồi.”
“Tiểu thư, người lại làm nô tỳ muốn khóc rồi.” Bách Hợp rất cay mũi, cố nén không để nước mắt trào ra, gật đầu nói: “Nô tỳ sẽ sống với tiểu thư cả đời.”
Lâm Tam Tư giận mắng: “Nói càn, ta còn chờ ngày được làm mẹ nuôi của con em đấy.” Lâm Tam Tư không hề nói đùa, nàng đã ở bên Phục Linh và Bách Hợp rất lâu rồi, đã sớm coi các nàng như người thân ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-duong/565342/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.