Duệ Vương nhìn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của nàng, nàng chịu đựng như vậy? Khốn khổ như vậy sao? Hắn cười khổ, buông nàng ra, vươn tay nhẹ nhàng kéo vai áo đang thõng của nàng lên.....Y Nguyệt, bổn vương thua nàng rồi.
Hắn móc trong túi thêu ra một lọ gấm mút đỏ, cầm tay bỏ lên tay nàng, khẽ cười, một nụ cười lơ đễnh nhưng chứa đầy nỗi đau nhưng....nàng có thấy?
"Về bên hắn đi!"- Duệ Vương nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm trầm không lường trước được.
Ý hắn là sao? Nàng không cần làm nữ nhân của hắn nữa sao? Nàng vươn tay lau nước mắt, trong ánh mắt đều là sự vui mừng....
Vui mừng? Hai từ ấy như bóp chặt trái tim Duệ Vương, hắn gượng cười nhìn nàng hốt hoảng ôm chặt lọ thuốc trong lòng, chạy nhanh đến bên Mạc Thiệu Đông.
Hắn quay bước đi ra ngoài, dù vẻ ngoài ẩn nhẫn sự nguy hiểm lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm như người mất hồn....Không phải bổn vương sợ nàng đau mà buông tha cho nàng, chỉ là ta chợt nhận ra....Nàng không yêu ta! Nàng mãi mãi không yêu ta....Ta đã rất cố gắng rồi, lúc nàng khóc ta luôn ở bên dỗ dành, tìm mọi cách cho nàng vui, lúc nàng ghen bậy ghen bạ hắn, ta để nàng trút giận và mong sau này, người nàng ghen sẽ chính là ta, ngai vàng- cái thứ đứng đầu thế gian, ta cũng giành về cho nàng.....Nhưng kết cục, nàng vẫn không yêu ta.....
Duệ Vương ta chưa từng say rượu, hà cớ giờ lại say nàng? Y Nguyệt.....
Không để ý bóng dáng của Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-dung-chay-qua-nhan-rat-muon-cung-chieu-nang/2245166/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.