Hắn lườm nàng, nắm lấy cánh tay còn rơm rớm máu kia nhẹ nhàng thoa cao lên...Nhìn bộ dáng run rẩy khi hắn chạm vào vết thương của nàng, đột nhiên cảm thấy đau lòng, ánh mắt thâm trầm phủ sóng....
"Nè thích khách, ngươi là ai?"- Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước đầy dấu chấm hỏi....
Hắn giật mình sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ nhàn nhạt nói:
"Thích khách!"
"Không đúng! Ngươi không thể nào là một thích khách bình thường được! Tại sao lúc ta gặp chuyện ngươi đều xuất hiện? Hơn nữa...đôi mắt ngươi rất quen?"
Nàng híp mắt nghi hoặc nhìn hắn, xuất thân bất minh như vậy, lại còn suốt ngày che mặt? Hắn thật sự là ai?
"Tiểu sắc nữ, chúng ta chỉ gặp nhau có hai ngày! Việc cô gặp chuyện cũng chỉ là ngẫu nhiên, đừng nghĩ nhiều!"
"Nè nè, ta không phải là tiểu sắc nữ! Đêm đó chỉ là ép buộc, ta vẫn còn trong trắng lắm đấy! Ta nói cho ngươi biết, Hồ Y Nguyệt này nữ nhi chân chính, không có ham muốn về mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt của nam nhân mấy người! À còn nữa, ngươi xuất thân bất minh, còn thường xuyên ra vào Tử Cấm Thành, chứng tỏ ngươi không hề bình thường, ngươi......Ơ!"
Đang nói luyên thuyên một tràng dài, nàng liền bị hắn cho một cái chặt ở sau gáy, trực tiếp đánh ngất. Hắn hừ lạnh:
"Ồn chết được!"
Hắn thoa xong, dúi hộp cao vào túi thơm của nàng, hắn bất lực nhìn vết thương đỏ hỏn trên tay nàng mà thở dài....
Hắn hận, hận ai kia đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-dung-chay-qua-nhan-rat-muon-cung-chieu-nang/2245159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.