Nàng thơ thẫn, loạng choạng đi về phía cung của mình, hai từ phế hậu không ngừng lặp lại trong đầu...Dành trọn cuộc đời để yêu một nam nhân ngàn vợ, chịu bao đớn đau vì cảnh chồng chung.
Thật sự nàng đáng nhận cái kết như vậy?
Không, nàng không muốn!
"Hoàng hậu nương nương vạn tuế!"
Giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên, kéo nàng về hiện thực. Nàng mơ màng nhìn về người đối diện, không phải xui xẻo vậy chứ?
"Yên phi, muội cứ bình thân!"- Nàng cố gắng tươi cười nhất có thể, đừng để người khác phải nhìn thấy vẻ yếu đuối của bản thân, đặc biệt là nàng ta.
Yên Mỹ Tình nhếch môi đứng dậy, ánh mắt thâm hiểm nhìn nàng, khuôn môi mỹ lệ khẽ nói:
"Hoàng hậu, tỷ đang không có chuyện gì làm sao a~?"
Tự dưng nàng ta quan tâm người khác thế? Trời sập?
"Phải, bổn cung đang rảnh rỗi!"- Làm người không nên chấp nhất, lão nương hùa theo ngươi vậy.
Nàng ta khẽ nhíu mày, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chán nản nói:
"Hây dà....Thật muốn sống thoải mái như tỷ quá đi! Chẳng bù cho muội, suốt ngày bị hoàng thượng ôm tới ôm lui, đi đâu cũng phải đi theo, ban đêm lại phải phục vụ suốt, cứ sáng ra là nhức mỏi cả người, hoàng thượng còn phải kêu người pha nhân sâm cho muội đấy! Khổ thân....."
Hỗn đản, khỏi nói lão nương cũng biết ngươi được sủng ái cỡ nào rồi, không cần nhắc! Hứ, đồ tiện nhân! Lão nương ta cũng....từng được như vậy.
"Ừ ừ....Thấy muội như vậy, bổn cung cũng mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-dung-chay-qua-nhan-rat-muon-cung-chieu-nang/2245158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.