Chương trước
Chương sau
Quân tâm khó dò là gì, quân tâm khó dò là đây aiz!
Vừa mới nãy còn không quản cậu nói gì cũng tăng thiện cảm, sao mà mới chớp mắt một cái đã bắt đầu tụt xuống nữa zầy?
Diệp Dương đối mắt với Phong Loan, Phong Loan bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Đập đá trên ngực? Ngươi học đập đá trên ngực làm gì?"
Diệp Dương: "Không không..."
Phong Loan nhướng mày hỏi cậu: "Ngươi rốt cuộc là muốn học làm gì?"
Diệp Dương: "..."
Cậu nơm nớp lo sợ suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại lời mà trước kia Phong Loan từng nói với cậu.
Phong Loan nói hắn thuở nhỏ chuyên cưỡi ngựa bắn cung, lúc này, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nhận sai, chọn gì đó mà Phong Loan biết sẽ tốt hơn.
Diệp Dương thành thật trả lời: "Muốn học cưỡi ngựa bắn cung."
Tâm tình tốt của Phong Loan có vẻ cuối cùng cũng khá hơn chút: "Đến khi ngươi lành bệnh, trẫm dạy ngươi."
Diệp Dương: "..."
Cẩu hoàng đế.
Cậu mới vừa chửi một câu trong lòng, Phong Loan đã đột nhiên đứng lên, làm cậu sợ đến mức lui về phía sau co rụt lại, nhưng Phong Loan chỉ sai Khang Ninh đưa sổ con hắn chưa xem xong đến, có lẽ hắn đã chắc chắn muốn nghỉ ở chỗ này tối nay, Diệp Dương lại hi vọng hắn có thể rời đi mau mau chút.
Mặc dù cậu không thể làm Phong Loan đuổi theo Sở Liên, nhưng lại có cách khiến tên bạo quân này vì ghét cậu mà rời đi.
Tên bạo quân này chuyên yêu thích mỹ nhân yếu đuối nhã nhặn, thứ hắn thích là khuôn mặt, chứ không phải là người, nếu mỹ nhân nho nhã làm ra hành động nào đó vô cùng không nho nhã, Phong Loan sẽ lập tức mất đi hứng thú với cậu ngay.
Diệp Dương vừa nghĩ thế, đã dứt khoát leo tới mép giường, cúi đầu nhìn chân của mình một chút.
Ông chú móc chân, mới là tất cả tinh túy của một thằng đàn ông thô thiển.
Cậu không tin Phong Loan có thể có thú tính với một người bắt chéo hai chân mang đôi dép lào còn thêm cả móc chân.
Diệp Dương vừa mới tỉnh ngủ, trên người chỉ mặc y phục ngủ, không có vớ, cậu thò đầu nhìn về dưới giường một chút, nơi ấy bày một đôi giày vải mũi vểnh [1] một cách đoan đoan chính chính, vô cùng tinh xảo, cậu lại chuyển tới mép giường, giẫm xuống phía gót giày.
Không có dép lào, giày vải cũng tạm chấp nhận được.
Phong Loan trầm giọng không nói, ánh mắt lại đuổi theo cử động của cậu, đợi đến khi thấy cậu xỏ hai chân vào trong giày, hắn mới nhàn nhạt mở miệng, hỏi: "Vân thị quân, ngươi muốn làm gì."
Diệp Dương ngồi ở mép giường, tách hai chân ra, gác cái chân kia lên đầu gối, ống quần vừa trượt, đã lộ ra một khúc chân nhỏ cùng mắt cá chân mảnh khánh, giày vải khó khăn lắm mới treo được trên mũi chân, màu sắc tươi đẹp, lung lay sắp rớt, càng tôn lên nước da trắng như tuyết của cậu, ẩn hiện thấy được mạch máu màu xanh nhạt.
Diệp Dương còn chưa phát hiện gì cả, cậu rung rung chân rung rung giày, đang muốn vươn tay làm động tác móc chân, lại phát giác Phong Loan ở đối diện nhìn về phía cậu, hình như có chút không đúng.
Diệp Dương cúi đầu, nhìn về cái chân đang gác của mình.
Đoạn chân nhỏ lộ ra vừa mịn lại trắng, giày vải treo trên mũi chân hệt như giày cao gót gợi cảm, hình ảnh trước mắt này không chỉ không thô tục kinh khủng, mà không hiểu sao còn giống như có chút gợi cảm chẳng thể nói bằng lời.
Diệp Dương: "..."
Chờ đã, răng Vân Dương không có lông chân.
Một thằng đàn ông thô lỗ răng lại không! Có! Lông! Chân!
Nếu cậu có lông chân, lần biểu diễn này nhất định sẽ thành làm chơi ăn thật, có thể dọa Phong Loan xách dép chạy ngay tại chỗ, kết quả hiện giờ cậu móc chân giống y chang đi dụ dỗ sắc dục, cậu không thể như zầy, cậu phải mau nghĩ biện pháp khác, lập tức làm phai đi cái bầu không khí mập mờ này.
Diệp Dương: "...Anh giai, ăn hông?"
Phong Loan: "..."
Diệp Dương xấu hổ thả chân gạt ống quần xuống, nhìn về phía Phong Loan, miễn cưỡng tìm lại một chút tự tin: "Ta...ta đói bụng quá, chỉ là ta gì cũng không có, chỉ còn dư lại chút bắp cải với vài củ khoai tây, nếu không thì đem đi hầm, hai ta ăn một chút hỉ?"
Phong Loan: "..."
Phong Loan giơ tay lên nhận lấy sổ con Khang Ninh đưa tới, trái lại vẫn lãnh tĩnh, độ thiện cảm cũng không thay đổi, chỉ cau lại hai hàng lông mày, có phần ghét bỏ nói: "Ngươi thật sự nên học lại lễ nghi trong cung cho tốt."
Nhưng nhắc tới bốn chữ "lễ nghi trong cung", hắn không khỏi nghĩ ngay tới Lý ma ma cùng ngọc thế, chân mày không khỏi nhíu càng chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Không biết liêm sỉ."
Lời này còn chưa dứt, hắn lại bỗng nhiên, nhớ tới lời phản bác của Diệp Dương đối với câu nói này của hắn ngày ấy, không khỏi nuốt hết câu lại, nhẹ hừ một tiếng, có hơi không vui, nhướng mày nhìn về phía Khang Ninh, hỏi: "Ma ma giáo tập ở đâu?"
Khang Ninh đáp: "Chắc vẫn còn ở trong cung của Vân thị quân ạ."
"Đổi người khác." Ánh mắt Phong Loan thoáng qua phía trên đùi của Diệp Dương, nói: "Dạy toàn là thứ gì."
Diệp Dương nhất thời khẩn trương.
Trong sách đã nói rõ rõ ràng ràng, Phong Loan là tay bạo quân chết chóc ngay cả huynh đệ mình cũng xuống tay được, hắn nói phải thay ma ma giáo tập khác, chẳng lẽ là muốn giết Lý ma ma á!?
Diệp Dương vội vã mở miệng cướp lời: "Hoàng thượng, Lý ma ma vẫn chưa mắc phải sai lầm gì lớn, mong ngài nghĩ lại."
Phong Loan liếc xéo cậu một cái: "Ngươi cho rằng trẫm muốn làm gì?"
Diệp Dương: "Ặc..."
Cậu lúng túng chốc lát, tâm trạng có nỗi xấu hổ không thể tả, không thể làm gì khác hơn là vội vàng dời mắt đi, nỗ lực thay đổi trọng tâm câu chuyện ngay lập tức, hỏi: "...Hoàng thượng, thích khách đêm qua, như thế nào rồi?"
Phong Loan lật sổ con qua trang khác, nhàn nhạt nói: "Giết."
Diệp Dương: "...Không cần thẩm vấn à?"
Phong Loan lại đáp: "Trẫm đã biết là người phương nào."
Diệp Dương hiếu kỳ nhìn về phía hắn, Phong Loan lại không nói tiếp, so với tâm tình vui vẻ khi nói đùa với cậu lúc nãy, vẻ mặt Phong Loan hình như lạnh nhạt đi một ít, cũng sẽ không nói chuyện với cậu, chỉ nhìn tấu chương trong tay mình, nửa ngày cũng chưa lật tới trang kế tiếp.
Diệp Dương ngậm miệng.
Điều này hiển nhiên là chuyện cậu không nên biết, cậu thật sự không nên lắm chuyện, cậu nhìn thấy Phong Loan đã không muốn nói chuyện cùng cậu, dứt khoát không rên tiếng nào nữa nằm nghiêng xuống, đợi đến sau khi dùng cơm xong rồi uống thuốc, cậu rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Thời gian cậu ngủ lúc ban ngày quá nhiều, lại chẳng biết tại sao lại gặp ác mộng nhiều lần, trong đêm hoảng sợ tỉnh giấc mấy lần, thấy Phong Loan vẫn ngủ ngay ngắn trên nhuyễn tháp ở gian ngoài, cậu cũng không dám lên tiếng quấy rầy, đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, lại nghe thấy Phong Loan nói mớ, hắn hình như lại đang bị bóng đè.
Diệp Dương ôm chăn, yên lặng trở mình.
Lắm nghe nhiều lỗi, lần trước Phong Loan phát hiện cậu thức dậy là tụt thiện cảm, có vết xe đổ trước kia, cậu quyết định làm như gì cũng không biết.
Nhưng cậu nhớ đến lời nói mớ trong mơ lần trước của Phong Loan, lại không khỏi sinh ra tò mò.
"A Việt" trong miệng Phong Loan, rốt cuộc là ai?
...
Bình minh hôm sau, khi Diệp Dương tỉnh lại, Phong Loan đã thượng triều.
Cậu đang uống thuốc, quay đầu đã thấy Lý ma ma víu lấy khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn cậu.
Diệp Dương lộp bộp một tiếng trong lòng, giật mình thấy không ổn.
"Tiểu công tử! Nô tỳ phải đi!" Lý ma ma gạt lệ hô to: "Hoàng thượng hạ lệnh, nô tỳ không thể hầu hạ bên người ngài nữa rồi!"
Diệp Dương: "À..."
Cậu nhớ tới ngọc thế cùng "Xuân tiêu bí hí đồ" Lý ma ma đã đưa cho mình, ước gì Lý ma ma đi nhanh hơn chút.
Nhưng cậu lại ngàn lần không nghĩ tới Lý ma ma lại lôi ra một tiểu cung nữ từ phía sau, tròng cái túi có chứa bảo bối bí mật chốn khuê phòng của mình lên cổ tiểu cung nữ, cái túi nặng trình trịch kéo tiểu cô nương lảo đảo một cái, mà Lý ma ma thì nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Dương, nói: "Tiểu công tử, Vãn Quyên là đồ đệ do tự tay nô tỳ dạy dỗ, từ nay về sau để Vãn Quyên theo ngài!!"
Diệp Dương: "...Cái ni không cần đâu."
Vãn Quyên bị Lý ma ma đẩy lên phía trước giật mình một cái, dồn sức quỳ gối với Diệp Dương, làm Diệp Dương sợ đến mức lùi về đằng sau mấy bước.
"Nô tỳ đã nghiên cứu qua rất kỹ, việc thánh sủng, là trong người lẫn trong lòng." Vãn Quyên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Dương, khẩn trương không thôi, lắp bắp kêu to: "Nô nô nô nô tỳ nhất định sẽ giúp tiểu công tử giành được thánh tâm!"
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương cảm thấy đầu mình càng đau rồi.
Cậu nhìn ánh mắt tha thiết của hai người họ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kéo cánh tay Lý ma ma, mở miệng hỏi: "Lý ma ma, ngươi ngây người trong cung bao lâu rồi?"
Lý ma ma vỗ ngực cam đoan: "Nô tỳ đã vào cung hơn hai mươi năm, là nhìn hoàng thượng lớn lên, hoàng thượng có sở thích gì, nô tỳ biết hết cả!"
Diệp Dương cũng không muốn biết sở thích của Phong Loan, cậu tương đối tò mò với lời nói mê của Phong Loan.
Cậu muốn nhanh chóng hỏi rõ chuyện này trước khi Lý ma ma rời đi, liền hạ giọng, hỏi: "Ngươi...ngươi có biết trong cung có người nào tên là "A Việt", hay là trong tên mang một chữ "Việt"..."
Chưa nói xong câu này, Lý ma ma đã hận không thể giơ tay che lại miệng của cậu, mặt đầy hoảng sợ, bà ép âm thanh đến thấp hơn, cùng với Vãn Quyên đi chung đến trước mặt Diệp Dương, nói: "Tiểu công tử, chữ này không thể nói bậy, nếu như hoàng thượng nghe thấy, chắc chắn sẽ tức giận."
Diệp Dương truy hỏi: "Vì sao?"
Lý ma ma không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Tiểu công tử...Có từng nghe nói qua Thận Dương vương chưa?"
Diệp Dương tỉnh ngộ.
Cậu không biết người tên "A Việt" này là người phương nào, nhưng cái danh hào Thận Dương vương này, cậu lại từng thấy qua trong sách.
Đó là đệ đệ ruột cùng một mẹ của Phong Loan, trong sách nói Phong Loan vì đế vị mà giết huynh giết cha, giết cha là lời đồn, tiên hoàng sinh bệnh đột ngột, liền có người trong dân gian truyền tin đồn, chụp cái mũ này lên đầu Phong Loan, giết huynh là thật, lúc đó mấy vị hoàng tử tranh đoạt đế vị, quỷ kế dồn dập, trong đó thì Phong Loan ra tay tàn nhẫn nhất. Ngoài mấy vị đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, hắn ngay cả đệ đệ ruột thịt là Thận Dương vương Phong Việt của mình cũng không buông tha, hắn đạp máu mủ chí thân để leo lên đế vị, tàn sát quét sạch bè cánh khác trong triều một cách đẫm máu, đăng cơ mới vừa được một tháng, đã giết mấy trăm người, lúc này mới bị gọi là bạo quân trên phố.
Nhưng Diệp Dương lại cảm thấy, lời nói mê trong mơ của Phong Loan ngày ấy, có vẻ rõ ràng...rất áy náy.
Nếu "A Việt" là Thận Dương vương, vậy đã là một bút nợ xấu trong cung, chẳng liên quan bao nhiêu với cậu, cậu không cần để ý tới quá nhiều, dưa cũng đã ăn, vậy là lúc tiễn Lý ma ma rời đi.
Diệp Dương bị thương trên người, lúc trước lại nhiễm phong hàn, xuống giường đi lại khó tránh khỏi động tới vết thương, Lý ma ma liền do Vãn Quyên tiễn ra ngoài, lại sôi nổi trở lại, vội vã muốn gặp Diệp Dương để hiến kế,
Diệp Dương đã bưng chén thuốc lên, một ngụm lại một ngụm nhấp môi nghe nàng nói tiếp.
"Tiểu công tử là vì hoàng thượng mà bị thương." Vãn Quyên nghiêm nghiêm túc túc bàn bạc: "Nếu hoàng thượng trở lại, ngài liền nói với hoàng thượng, ngài đau nhức trên vai, muốn hoàng thượng xoa xoa!"
Diệp Dương bị sặc thuốc.
"Không đúng không đúng, vết thương xoa sẽ đau." Vãn Quyên tự mình phản bác: "...Thế thì để hoàng thượng thổi thổi vậy!!"
Nói xong câu đó, nàng chống nạnh ưỡn ngực, còn có vẻ hết sức tự hào.
Diệp Dương ho khan vài tiếng, cố ý hỏi ngược lại: "Thổi thổi? Vậy còn phải ôm ôm hun hun giơ cao cao hay không?"
Hai mắt Vãn Quyên tỏa sáng: "Tiểu công tử! Kế hay!"
Diệp Dương: "..."
Vãn Quyên lại nhảy lên trước một bước, còn muốn tiếp tục hiến kế, cung nhân ngoài cửa đã đồng thanh cao giọng hô: "Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng."
Diệp Dương thở dài một hơi.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, tên Phong Loan này sao cứ ở ké trong cung cậu mãi không đi zầy?
Vãn Quyên lại càng hoảng sợ, quỳ rạp đùng xuống đất, Phong Loan đang sải bước vào phòng nhìn thấy, ánh mắt thoáng nhìn về phía nàng, thuận miệng hỏi: "Cung nữ mới tới à? Nhìn không quen mặt."
Diệp Dương nhanh chóng trả lời: "Đúng, là em gái chuyên bóc tỏi, uhm...Quyên, vấn an hoàng thượng một cái cho tốt vào."
Phong Loan: "..."
Thiện cảm hắn vẫn không hề thay đổi, mà Vãn Quyên rõ ràng là lần đầu tiên gặp được Phong Loan, nàng khẩn trương dập đầu lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn không chịu khuất phục muốn nói hết lời của bản thân.
"Nô tỳ Vãn Quyên, khấu kiến hoàng thượng." Vãn Quyên khẩn trương nói: "Hoàng thượng, tiểu công...không phải, Vân thị quân mới nãy có nhắc tới, nói rằng vai mình đau."
Diệp Dương: "..."
Không phải chớ? Cái kế sách nát vụn này, mới quay đầu đã bán đứng mình rồi hở?!
Phong Loan hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Diệp Dương, chần chừ hỏi: "Vết thương ngươi đau? Cần truyền thái y không?"
Diệp Dương: "..."
Cậu thấy cái trán của Vãn Quyên chấm đất, lấy góc nhìn của cậu, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa gương mặt lộ ra từ dưới cánh tay Vãn Quyên, con mắt to kia chớp chớp, liều mạng nháy mắt ra hiệu với cậu.
Diệp Dương quyết định làm bộ không phát hiện: "Không cần không cần, chuyện nhỏ, ta không đau."
Lời còn chưa dứt, Vãn Quyên đã tiếc mài sắt không nên kim ngẩng đầu lên.
"Hoàng thượng!" Vãn Quyên hô lớn: "Thị quân nói! Thân thể đau không tính là gì! Miễn được an ủi tâm hồn là tốt rồi!"
Phong Loan bị tiếng rống to của nàng làm chấn động sợ đến mức ngẩn ra: "...Hả?"
Diệp Dương đoạt lời của nàng cao giọng nói trước: "Bị thương da thịt thôi! Không có gì đáng ngại!"
Nhưng hắn vẫn không lấn át được thanh âm của Vãn Quyên.
"Thị quân nói! Vết thương đau quá!" Vãn Quyên hô to: "Muốn hoàng thượng ôm ôm hun hun, giơ! Cao! Cao!"
Diệp Dương: "..."
Phong Loan: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.