Ánh trăng rủ xuống, quang ảnh lạnh lẽo vặn vẹo trên mặt của Vũ Thú Kình không thay đổi, hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt đã hình thành thì không thay đổi: "Giết người.
"Cắt."
Quân Lam Tuyết rõ ràng không mắc mưu, ra sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Làm bằng hữu, Vũ Thú mỹ nhân, ta đề nghị anh đổi nghề, anh phải đánh nhau chuyến đi này, đảm bảo cả đời không lo ăn mặc, trở thành người thứ nhất trong thiên hạ có nhiều tiền nhất."
Vũ Thú Kình đưa mắt nhìn sang cô: "Thế nào được?"
"Thần trộm." Khinh công lợi hại như vậy, không làm thần trộm thật là đáng tiếc phải hay không!
". . . . . ." Thần. . . . . . Trộm.
Nói được lợi hại như vậy, còn không phải là trộm nhỏ như vậy? Vũ Thú Kình khẽ giựt giựt khóe miệng dưới.
"Làm rất tốt, chị coi trọng chú, đệ nhất thiên hạ trộm không chú thì còn ai." Quân Lam Tuyết cười híp mắt làm tổng kết, sờ lăn lẫn bò giẫm ở trên nóc nhà, cẩn thận hướng cả Lăng vương phủ, một chỗ ở của người làm chỗ khác bò đi.
Một chỗ ở phía trước có ngọn đèn dầu sáng nhất, phải là chỗ của Lưu quản sự cùng một nhóm nô tài tương đối cao cấp ở, chủ tử còn chưa ngủ, những hạ nhân kia cũng còn không dám ngủ, chỉ có chờ chủ tử buồn ngủ, bọn họ mới dám ngủ, vì vậy ngọn đèn dầu cũng còn sáng.
Cô vừa mới leo ra, Vũ Thú Kình liền nói ở sau cổ cô, rút ra khóe miệng, cằm hướng một phương hướng khác xê dịch: "Bên này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1633643/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.