“Chết tiệt, tường này làm bằng chất liệu gì mà cách âm tốt thế không biết.” Hắn dơ chân đá vào bức tường làm bằng gỗ rắn chắc, miệng không ngừng chửi rủa.
Một lúc sau thấy Hạ Thôi Mị bước ra, hắn nấp vào một bên thấy cô đi ra lấy tay quẹt đi nước mắt.
‘Cô khóc ư?’ A Đa Đa vừa nghĩ đến điều này trong lòng lại dậy lên một nỗi căm tức.
Cái tên Dạ Huân Thiên chết tiệt kia lại nói gì rồi, chắc chắn lại không nể nang gì buông mấy lời tổn thương đây mà, dám khiến Hạ mỹ nhân của hắn khóc, tên này thật sự chán sống rồi.
Đợi cô rời đi, A Đa Đa lập tức bước vào bên trong phòng Dạ Huân Thiên, khí thế bừng bừng tựa như muốn giết người đến nơi.
“Dạ Huân Thiên…ngươi rốt cuộc đã nói gì?”
A Đa Đa chạy vào nắm lấy cổ áo Dạ Huân Thiên.
Hắn vì bất ngờ bị đột kích chưa kịp phản ứng liền bị xách lên, mày rậm lập tức cau lại, hắn khó chịu ra mặt.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Làm gì ư…” A Đa Đa định vung tay đấm cho Dạ Huân Thiên một cái nhưng lại bị tay của hắn bắt lại.
“Trong một ngày không thể ăn đấm hai lần được.”
“Vậy sao? Thế thì ăn đá chắc là được nhỉ.”
Hai người giao đấu vài hiệp, bất phân thắng bại, cuối cùng mệt quá ngã vật ra.
Dạ Huân Thiên tức giận gầm lớn:
“A Đa Đa, rốt cuộc ngươi bị thần kinh gì vậy?”
A Đa Đa thở phì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232651/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.