Chương trước
Chương sau
Cô chấp nhận rời đi, cô không muốn nhìn hắn chết, nên thà rằng mình đi đến nơi nào đó sinh sống đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng được.

Dạ Huân Thiên nghe hết những lời này, trong lòng đau đớn, thì ra cô cũng yêu hắn, vì yêu hắn nên mong muốn hắn sống, hi sinh bản thân vì hắn.

Tình yêu của cô dành cho hắn cao cả hơn nhiều, không giống như hắn chỉ ích kỉ nghĩ rằng cô không quan tâm mình, cô rời đi, thậm chí nhiều lúc còn căm giận cô, bực tức khi nghĩ cô sao lại có thể vô tâm như vậy.

Hắn thật ích kỉ quá, hắn không cao thượng được như cô. Người trước giờ yêu sâu đâm hơn cứ ngỡ là mình ai ngờ lại chính là Ba Ba Mạc Tỏa.

A Đa Đa nhìn thấy cảm xúc rối bời lúc này của Dạ Huân Thiên biết hắn đang không biết nên làm gì, hoàn toàn mất đi phương hướng, liền người tốt làm đến cùng chỉ điểm cho hắn một câu:

“Ban nãy nghe Tiểu Châu nói Điềm Điềm gửi bồ câu đến nói cô ấy đang cùng Ba Ba Mạc Tỏa đi với người dân đến ven sông Bồ Linh để nghỉ qua đêm, nói mọi người đừng lo lắng.”

Dạ Huân Thiên nghe đến đây lập tức hiểu ra A Đa Đa là đang cố ý nói địa điểm có cô ở đó, hắn liền không chần chừ cầm theo thanh kiếm bên cạnh, chạy đi tìm cô.

Dạ Huân Thiên đi đến sông Bồ Linh, thấy mọi người đang ở đó chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm nay.

Ai nấy tất bật đi tìm rơm lót xuống dưới những gốc cây ven sông, sở dĩ họ chọn ven sông là vì sẽ ít muỗi hơn, không khí lại mát mẻ. Chứ bình thường ngủ trong rừng bầu không khí cũng không tốt lắm, Ba Ba Mạc Tỏa cũng thường xuyên khuyên họ không nên ngủ trong rừng, cô tạm giải thích cho họ là ban đêm cây sẽ thải ra khí không tốt cho sức khỏe, không thích hợp để ngủ.

Nhưng nơi nào cũng vậy thôi, đã là cảnh màn trời chiếu đất thì khác gì nhau chứ, ven sông đúng thật là mát mẻ, nhưng dưới đất phần lớn là sỏi đá, nằm lên thực sự rất cứng rất khó chịu nên phải tìm rơm rạ lót xuống.

Dạ Huân Thiên đưa mắt tìm kiếm hình bóng của cô, chỉ lướt qua hắn đã nhìn thấy cô ở phía xa kia, đang chuẩn bị chỗ ngủ cho cô bé ban sáng.

Vừa nhìn hắn liền nhận ra cô ngay, tuy quần áo trên người có cũ kĩ, phai màu giống y hệt như đám người này.

Nhưng cốt cách xinh đẹp, làn da trắng bọc, phong thái khác hẳn toát ra từ trên người cô, cho dù cô có cuốn vải thô đi chăng nữa thì vẫn xinh đẹp tựa tiên trên trời.

“Mạc Tỏa.” Dạ Huân Thiên lớn tiếng gọi tên cô.



Ba Ba Mạc Tỏa nghe tiếng của Dạ Huân Thiên lập tức quay đầu lại, bất ngờ mở lớn mắt nhìn hắn đang từng bước tiến lại.

“Ngươi… Dạ Huân Thiên, ngươi đến đây làm gì.” Đến bây giờ cô mới kịp định thần lại, nhanh chóng hỏi hắn.

“Thê tử của ta ở đây thì ta có thể đi đâu được cơ chứ?”

Ba Ba Mạc Tỏa chống nạnh nhìn hắn:

“Ngươi có nhầm không thể, kể cả có ở trong cung đi chăng nữa thì Mạc Tỏa ta cũng chưa từng là thê tử của ngươi. Ta là tiên nữ… đúng rồi là tiên nữ đó.”

“Sao lại có chuyện đó được, Dạ Tiễn tuy là đất nước hưng thịnh nhưng cũng không dư dả nuôi không một người trong cung, trên danh nghĩa nàng vẫn là phi tử của ta.”

“….” Cô cứng họng không biết nên nói gì, đúng quá biết cãi thế nào bây giờ.

“Buổi sáng ta đã nói rõ cả rồi, ta không về đâu, ở đây ta đã có người mình thương rồi.”

“Nói dối.”

“…”

“Sao? Hết điều cần nói rồi à.”

“Ta yêu Thường Kỵ.”

“Lừa lọc”

“Sự thật thì thường phũ phàng, ngươi cũng nên học cách chấp nhận đi.”

“Không chấp nhận, ta chỉ chấp nhận nàng quay về bên ta.”



Ba Ba Mạc Tỏa tức tối hét lớn:

“Dạ Huân Thiên!”

Dạ Huân Thiên cố tình bắt bớ cô để tìm cho mình một cái cớ ở lại.

Giây sau hắn nắm chặt tay cô kéo ra bên kia bờ hồ.

“Ngươi kéo ta ra đây làm gì.”

Dạ Huân Thiên xúc động nhìn cô, ánh mắt lúc này cũng dung nạp được bất cứ điều gì nữa, trong mắt hắn giờ chỉ còn có Ba Ba Mạc Tỏa thôi.

“Ba Ba Mạc Tỏa à, nàng đừng dày vò ta nữa có được hay không, xin đừng rời xa ta nữa, nàng biết là làm vậy ta chỉ càng đau khổ thêm thôi.”

Ba Ba Mạc Tỏa im lặng nhìn hắn, cố gắng kìm chế bản thân không được khóc, cô cũng không muốn nhưng đành phải vậy thôi.

Thấy cô không nói gì, Dạ Huân Thiên ôm cô vào lòng, cánh tay gắt gao xiết chặt giữ cô trong mình.

“Mạc Tỏa à, ta đã biết hết mọi chuyện về ngọc tín hiệu rồi, vì thế nàng đừng nghĩ ngợi gì hết hãy về bên ta đi.”

Ba Ba Mạc Tỏa thoáng giật mình đẩy hắn ra, bất ngờ hỏi:

“Sao… ngươi lại biết?”

“Điều đó quan trọng sao, quan trọng là nàng đừng lo nghĩ điều gì, sống mà không có nàng bên cạnh so với chết có khác gì đâu chứ?”

Ba Ba Mạc Tỏa biết chắc do tên mồm thối A Đa Đa kia tiết lộ chuyện này, đáng ghét, đã nói tuyệt đối không được nói cho hắn biết mọi chuyện rồi cơ mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.