Dạ Huân Thiên nhìn A Đa Đa, không vừa ý với việc hắn tự ý làm càn, nhưng cũng bước đi lên nói:
“Việc xử trí đám cướp này cứ giao cho bọn ta, các ngươi cứ về đi.”
“Điều này…” Tên tướng ngập ngừng nói.
Bên cạnh tên cầm đầu bọn cướp với cái đầu trọc lóc để mỗi chùm tóc xơ xác búi trên đầu, giữa ngực còn treo ngang một chiếc túi đựng đao.
Ánh mắt ‘nên làm gì bây giờ’ nhìn hắn ta.
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Huân Thiên cau mày nhìn thẳng vào mắt tên tướng nói.
Bá khí bức người, âm giọng trầm lạnh, đôi mắt sắc bén tựa như dao, khí thế cứa vào tâm trí tên tướng. Hắn cảm giác bị khí chất trên người vị quan này áp chế, quả nhiên là quan cấp nhị phẩm, quả là không tầm thường.
Thường Kỵ liếc nhìn Dạ Huân Thiên một cái, quả là quan nhị phẩm của triều đình. Chức quan lớn như vậy thảo nào khí phách đều rất khác, cảm giác đứng bên cạnh hắn luôn thấy áp bức, lép vế.
Liếc nhìn xong Thường Kỵ cũng lên tiếng:
“Hay là ngươi sợ bị mất một cánh tay đắc lực.”
“Thường Kỵ ngươi đừng nói láo.”
Tên chỉ huy bên quân của tri huyện kia, tuy quát lớn nhưng lời nói đã ngập ngừng thấy rõ, hắn ta cảm thấy toàn thân run rẩy, vô lực, bộ ráp trên người cũng trở nên nặng nề, hai vai như có hòn đá nặng trĩu đè xuống.
Khi nghe vị quan nhị phẩm kia nói xong, cái khí chất này giống như một vị vua vậy, hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232642/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.