“Giờ hắn không chết thì chúng ta cũng chết, ngươi nghĩ khi hắn trở về sẽ không nói cho Hoàng Thượng biết chắc. Theo như ngươi nói hắn là tên lợi hại như vậy, chắc chắn là một kẻ cứng cựa không chịu nhận tiền hối lộ rồi, nên cách tốt nhất là xử hắn đi.”
Nhiều ngày sau đám người Dạ Huân Thiên liên tục phải chạy trốn khỏi sự truy sát của tên tri huyện Cẩm Hà, vừa tránh sự truy sát vừa tiếp tục tiến gần đến thị trấn Thiệm Chiếu.
Hắn ta không dùng người mình để truy sát bọn họ mà đi thuê những sát thủ chuyên nghiệp để giết Dạ Huân Thiên, hòng nếu có điều gì xảy ra thì nước bẩn sẽ không bị hắt lên người mình.
Ba Ba Mạc Tỏa lo lắng hỏi hắn:
“Dạ Huân Thiên, ta phải làm cách nào bây giờ?”
“Trước mắt chúng đang ngăn cản chúng ta vào thị trấn và giết người diệt khẩu luôn, bây giờ phải tìm cách nào moi ra được bằng chứng chứng minh bọn chúng có tội đã.”
Thường Kỵ đứng tựa vào gốc cây, vẫn là biểu cảm lạnh lùng, tay khoanh lại với nhau, nhàn nhạt lên tiếng:
“Nghe nói ông ta là một người rất mê tín, tin nhất là bói toán.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhớ đến sự mê tín của tên tri huyện kia lập tức nói:
“Phải, ông ta rất coi trọng những người biết bói toán, thường xuyên đi lại chỗ một tên thầy bói ở trong trấn. Nhưng mà vậy thì sao Thường Kỵ?”
Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu khi không nhắc đến chuyện này làm gì, nhưng phía Dạ Huân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/2232640/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.