Ngải Vi do dự, không biết nên mở miệng thế nào. Nàng và Tháp Lợi… Nói không chừng nàng có quan hệ gì đó với người Phoenician. Nơi Tháp Lợi muốn đến liệu có phải cũng là nơi nàng cần đi không? Nàng có nên đi theo Tháp Lợi không? Ngải Vi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn Tháp Lợi 7,8 tuổi trước mặt, lời muốn nói như bị chặn lại, không sao thốt nên lời.
Nên nói thế nào đây?
"Có thể nói cho ta biết cô tên gì được không? Như vậy lần sau ta trở về có thể hẹn gặp cô." Thấy Ngải Vi lâu không nói gì, ngược lại Tháp Lợi mở miệng trước. Ngải Vi dừng một chút, nghiêng đầu nói "Ta không rõ lắm, chắc gọi là Ngải Vi."
"Ngươi sắp đi rồi còn gì." Bỉ Phi Đồ đứng một bên rốt cuộc cũng nói chuyện, nó nhặt giày xăng-đan của mình ném cho Tháp Lợi "Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập."
Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập. Ngải Vi muốn ở lại Ai Cập. Ai Cập chính là chỗ này, nghe nó nói vậy, Ngải Vi cũng không ghét bỏ gì.
Tháp Lợi bĩu môi, giọng nói bên kia chợ phiên gọi nó có vẻ lo lắng. Nó nhíu mày, cuối cùng quyết định không tranh chấp với Bỉ Phi Đồ nữa, chỉ hờn dỗi ném trả lại giày xăng-đan cho hắn, sau đó nói với Ngải Vi "Ta còn trở lại mà, chờ ta từ Hittite trở về, ta sẽ tới nơi này tìm cô."
Ngải Vi nhìn thằng bé, mờ mịt gật đầu, thấy thế Tháp Lợi cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sáng ngời dưới ánh mặt trời. "Đợi ta tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640182/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.