Ngải Vi cúi đầu, len lén véo mạnh tay mình, thế nhưng nàng vẫn đứng nguyên ở đây. Nàng cười khổ, ngoại trừ chờ thằng bé nàng cũng không có chuyện gì khác để làm. Vì vậy nàng dựa trên cành cây, một bên uống nước đứa nhỏ cho, một bên tò mò đánh giá cảnh tượng trên đường. Nhưng xem ra trình độ hiếu kỳ của nàng còn kém xa người dân nơi đây. Người bình thường chưa từng nhìn thấy tướng mạo của nàng ít nhiều gì cũng lén lút bàn tán.
"Ngươi nhìn kìa, đó không phải là mái tóc màu vàng sao?"
"Quần áo cô ta mặc trông thật kỳ quái."
"Ồ. Cô ta nhìn chúng ta! Cô ta đang nhìn chúng ta kìa!"
Ngải Vi dứt khoát xoay lưng lại. Tại sao nàng lại có thể hiểu được lời của người khác chứ? Cái thứ ngôn ngữ xa lạ cứ chui vào trong tai nàng phanh phui toàn bộ ý tứ. Quả đúng là kỳ quặc, y như tình tiết trong tiểu thuyết vậy, nàng chau mày nghĩ ngợi.
Đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng thằng nhóc kiêu ngạo đó đâu. Ngải Vi nhìn đôi giày của nó để lại. Mặc dù lúc trước nàng đã từ chối cho ý kiến về sự khoe mẽ của nó, nhưng đôi giày này... thật sự rất mắc nha, nhìn vàng khảm hoa lệ bên cạnh kìa, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy nặng rồi. Nếu như thằng bé không quay lại, vậy thì đôi giày chắc chắn đã bị vứt, nàng có thể an tâm đổi nó lấy thứ gì đấy tạm thời có thể nuôi sống bản thân được. Hmmm, cái này cứ coi như là kế hoạch dự tính đi.
Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640181/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.