Dịch: Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
Ngải Vi theo thói quen gật đầu, thị nữ đứng bên cạnh vội vàng quỳ xuống cầu xin.
"Điện... Điện hạ, xin tha thứ cho nô tỳ!"
Ngải Vi nhìn chằm chằm tấm gương đồng vài giây, chợt nhớ là mình định chế đồ hôn lễ ngủ luôn trên băng ghế.
"Như thế nào? Ngay cả việc chọn Hai con mắt của ngươi dùng để làm gì Móc hết ra đi!" Lúc này Ngải Vi mới chú ý tới phía trước nàng không xa còn có một cựu thần ăn mặc chỉnh tề đứng đó, trong ấn tượng của nàng, nội thần Mễ Địch Á Mỗ là người quản lí mọi việc trong hôn sự lần này. Thị nữ bò quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ sệt cầu xin Mễ Địch Á Mỗ tha tội, đừng móc đôi mắt của nàng, còn Mễ Địch Á Mỗ thì lại cố tỏ vẻ, làm bộ ra lệnh không nên làm phiền Nefertari điện hạ!"
Ngải Vi không khỏi nhíu mày, trong đầu lại hiện lên tuyệt chiêu đặc biệt "trở mặt" của lão thần Tây Mạn âm tình bất định, mà tên lão thần Ai Cập này cũng phảng phất giống lão già kia. Nàng thoáng vỗ nhẹ nhẹ một cái trên thành ghế, sắc mặt trên khuôn mặt nàng thay đổi: "Đợi một chút, là ai nói nàng làm không tốt? Là ta tự cảm thấy đeo thứ đồ trang sức thấp kém như vậy quả là quá nhàm chán mà thôi, nếu như nói là trách tội, cũng là nên trách tội nội thần ngươi quản lí công việc này chứ nhỉ? Một cái đồ trang sức thôi mà làm cũng chẳng thế tốt."
Nàng chỉ là muốn đe dọa Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640158/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.