Dịch: Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
Buổi tối ở Memphis và đa số các thành thị cổ đại đều giống như nhau, không có khoảng thời gian vui chơi tiệc tùng, chỉ có màn đêm và sự yên tĩnh phủ lên trên thân thể những người Ai Cập say giấc nồng. Vào ban đêm, mọi ngươi chết đi trong giấc mơ của mình, quên đi tội lỗi, sáng hôm sau lại tỉnh dậy với ánh mặt trời, bắt đầu một ngày mới.
Với công chúa Á Mạn Lạp, buổi tối hôm nay dường như vĩnh viễn không có kết thúc. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt Ramsses giống như một lớp sương bạc mỏng, khiến cho nụ cười ngọt ngào hằng ngày của nàng cứng chặt lại.
Sau khi nghe thấy cái tên, hơi thở của nàng cũng muốn ngừng hẳn.
"Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ!"
Giọng nói lạnh lùng giống như cho dù trải qua trăm năm cũng không thay đổi vang lên, Ramsses xuất hiện sau lưng Ngải Vi, không tỏ vẻ gì, không chút dấu hiệu nào báo trước mà kéo Ngải Vi về bên cạnh mình, cau mày nhìn trán nàng.
"Không sao, ta không cẩn thận nên bị đập đầu. Trước tiên đừng lo cho ta!"
Ngải Vi vội vàng khoát tay áo, rũ tóc che đi vết thương đang rỉ máu trên trán. Động tác này khiến khóe miệng Ramsses không khỏi khẽ cong lên. Giọng nàng yếu ớt, thế nhưng thái độ thì rất kiên quyết. Hắn không ép nàng phải đi tìm ngự y ngay mà lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người Á Mạn Lạp.
Vừa nhìn thấy Ramsses, biểu tình đầu tiên của Á Mạn Lạp là vui vẻ, sau đó dần trở thành sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640157/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.