Chương trước
Chương sau
Mặc dù Huệ phi đứng đầu phi vị, là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, trong triều lại có Minh Châu, là Minh Tướng quyền lực ngập trời nổi bật vô song trợ giúp......
Nhưng khi thấy Nghi Quý Phi, nàng cũng phải hành lễ.
Đây là cung quy, là luật được viết trong 《 hội điển 》. Vị trí của Quý Phi nằm trên bốn phi, ai kêu phân vị của nàng lại không bằng Vân Tú?
Khi nãy thoáng thấy đội hình hoa mỹ ngạo mạn kia, sắc mặt Huệ phi từ bất ngờ chuyển sang xanh mét, đầu tiên là xoay người muốn chạy. Nếu sau đó có ai nói nàng bất kính, thì nàng có thể lấy cớ "chỉ thấy từ xa, không biết đó là đội hình của Quý Phi" để giải vây; Nhưng hiện giờ Vân Tú đã gọi nàng lại, dù nàng có muốn đi, cũng đi không được.
......
Tháng trước, một chồng lớn kinh Phật nàng cắn răng sao chép đều được đưa đến Càn Thanh Cung, Khang Hi xét duyệt xong vẫn không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu. Huệ phi cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng vụ này coi như qua rồi, nhưng còn chưa được mấy ngày, thì Nghi phi lại được phong Quý Phi!
Huệ phi bây giờ bị "muội muội" mà nàng từng đè ép lại đè ngược lại nàng, khiến nàng tiều tụy không ít. Trừ việc cho người nhìn chằm chằm động tĩnh của Dực Khôn Cung, nàng càng thêm ru rú trong nhà, không cần ra cửa liền không ra, bởi vì thật sự vẫn chưa trải qua cú sốc.
Nàng nghĩ, giờ mà gặp Quách Lạc La thị là phải hành lễ, sao nàng có thể chịu được?
Nếu hỏi trên đời này Huệ phi coi trọng nhất là gì, một là Dận Thì, hai là địa vị cùng uy thế trong hậu cung.
Lúc Bát a ca còn ở Duyên Hi Cung, địa vị nàng không thiếu, uy thế càng không thiếu, vậy nên Huệ phi có thể dồn hết tinh lực vào cho nhi tử, toàn tâm toàn ý mưu tính cho hắn. Nhưng thời thế đổi thay, hiện giờ đã có sự khác nhau rất lớn.
Bản thân bị Hoàng Thượng chán ghét, bị người tính kế hại mất hết uy tín, trên đầu thì bị đè thêm một Quý Phi mới được tấn phong...... chỉ mỗi việc nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này cũng đủ khiến nàng sứt đầu mẻ trán, cũng thường cảm thấy bực bội vô cớ, tâm tư đặt trên người Dận Thì cũng chỉ còn một nửa, không như dĩ vãng.
Những kế hoạch tỉ mỉ mà nàng nghĩ ra, mỗi khi dùng trên người Nghi phi thì cứ như vô dụng, Quách Lạc La thị lúc nào cũng có thể hoá nguy thành an. Mượn sức không được, chèn ép cũng không xong, tuy Huệ phi vẫn có thể duy trì sự trầm ổn đoan trang như xưa, nhưng đối với Vân Tú, nàng lại nảy sinh một chấp niệm cực lớn.
Ví dụ như là việc buộc tội hôm qua, Huệ phi thực sự cảm thấy rất vớ vẩn.
Tội danh gà mái báo sáng cũng bị gán lên rồi, mà Hoàng Thượng vẫn che chở nàng, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng che chở nàng!
Chăm sóc thái tử, lại còn ngang nhiên công khai như thế......
Có trợ lực lớn như vậy, Dận Thì của nàng coi như là bị lùi đi một bước to. Khi nào thì Dận Thì của nàng mới có thể quang minh chính đại mà lên chiếc ghế đó được đây?
Thoáng chốc, trái tim nàng như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, thật sự không thở nổi, sau đó Huệ phi liền ra cửa hít thở không khí, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, gặp đội hình đúng kiểu cách nghi thức của Quý Phi ở Ngự Hoa Viên, còn có khuôn mặt tinh xảo chói lọi quen thuộc kia, thần sắc kiêu ngạo ương ngạnh cười như không cười mà nhìn.
Ánh mắt Huệ phi ngập tràn đau đớn.
Hành lễ!
So với giết nàng còn khó chịu hơn.
Còn có giọng điệu quỷ quái kia, kêu "muội muội" không nói, còn dám châm chọc nàng không được dạy dỗ, Huệ phi lập tức run cả người, giận đến mức muốn phát điên, ánh mắt độc ác đang tính mở miệng nói!
Oanh Nhi sau lưng nàng khẽ gọi một tiếng "Nương nương", nhờ đó mà kéo lại được lý trí lung lay sắp đổ của chủ tử.
"Thần thiếp...... tham kiến Nghi Quý Phi...... Quý Phi nương nương vạn phúc......" Huệ phi cứng đờ mặt khuỵu gối hành lễ, mặt đỏ như muốn phun ra máu.
Vân Tú nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy mới hơi vừa lòng, ban phát từ bi mà cười cười, xua tay ôn hòa nói: "Miễn lễ."
Người có năng lực đào ra và phát tán thông tin thức ăn và xiêm y nàng đưa thái tử, trừ Huệ phi ra thì còn ai vào đây?
Lực lượng của Bình tần yếu, lại mất sủng, nhiều nhất chỉ nghe được tiếng gió, rồi nói vài câu ' gièm pha ' với Tác Ngạch Đồ là hết nấc rồi, không có khả năng nháo lớn hơn.
Tới tới lui lui, đấu qua đấu lại, nàng thật sự rất nhàm chán. Tội danh lung tung vớ vẩn gì cũng chụp lên đầu nàng, nghĩ nàng được nặn bằng bùn đất sao?
Còn nghĩ ra độc chiêu buộc tội như thế, đúng là khổ cho những người này quá.
Khang Hi bận tâm mặt mũi trưởng tử của Đại a ca, nên dù sao cũng sẽ để lại thể diện cho Huệ phi, nhưng Vân Tú thì không.
"Đường hẹp khó đi, coi như cũng sẽ vấp ngã, vấp một lần thì không sao, nhưng cứ vấp mãi té mãi, đó gọi là ngu xuẩn." Vân Tú híp mắt đào hoa, hơi cúi người, nhẹ giọng nói, "Ta không đủ kiên nhẫn để phụng bồi chơi đùa với ngươi đâu. Nhìn xem, vốn đã không xuất sắc, giờ lại càng thêm già nua, Hoàng Thượng ngay cả cái liếc mắt cũng không muốn cho, chỉ sợ Đại a ca cũng vậy."
Nói xong, nàng cười rạng rỡ như một đoá hoa thơm không ai sánh bằng: "Ngươi lấy cái gì mà muốn đấu với bổn cung? Có Minh Châu là an tâm kê cao gối nằm ngủ sao? Tưởng dệt hoa trên gấm ai ngờ lại là lửa đổ thêm dầu. À đúng rồi, ngươi nói hắn yên tâm đi, có bổn cung ở đây, Thái Tử gia —— sẽ sống rất an ổn."
"......"
Trở lại Duyên Hi Cung, Huệ phi liền bị bệnh nằm bẹp trên giường.
Các cung nhân loạn thành một đoàn mà thỉnh thái y, không bao lâu, phía Càn Thanh Cung liền nhận được tin tức, Khang Hi nhắm mắt, che giấu không được thất vọng cùng tức giận, cũng không phải đối với Vân Tú, mà là đối với nương của Đại a ca.
Tâm bệnh, bị chọc tức đến sinh bệnh sao.
Chột dạ nên bệnh thì có?
"Ngươi đi truyền lời. Nói là vì nể mặt Đại a ca, nên trẫm đã khoan dung rất nhiều, nếu lại muốn làm chuyện xấu......" Hoàng Đế mở mắt ra, "Người không có đức như vậy, thì đừng đứng đầu tứ phi nữa."
Lương Cửu công công nghe mà thầm run sợ.
Thánh chỉ triệu Tác Ngạch Đồ vào triều còn chưa ban, mà địa vị Huệ phi trong lòng Vạn Tuế Gia đã ngày càng rớt, một chỗ ngồi cũng không còn.
Minh Trung đường a Minh Trung đường, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Hôm sau, tại Thượng Thư Phòng.
Đại a ca cả ngày trưng ra bộ dạng áp suất thấp, khiến cho dù là sư phó hay thư đồng cũng đều nhìn ra.
Tam a ca và Tứ a ca hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó phát hiện, hàn khí đó là bay về phía thái tử Nhị ca, như muốn xem kỹ Nhị ca có bao nhiêu cái mũi, bao nhiêu con mắt...... cả Ngũ đệ cũng bị nhìn!
Bởi vì chuyện của Huệ phi nương nương sao?
Chuyện Huệ mẫu phi sau khi gặp Nghi Quý mẫu phi thì nằm trên giường không dậy nổi, Tứ a ca bảy tuổi cũng có nghe thấy. Khẽ cau mày, Dận Chân lén lút nhích tới chỗ Dận Kỳ, rồi sau đó ngồi sát bên hắn, như vô tình mà chắn tầm mắt kia, khiến Đại a ca bị nghẹn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Phúc Lộc sờ sờ mũ quả dưa trên đỉnh đầu, mở to cặp mắt to mà nhìn, nặng nề hừ một tiếng, sau đó làm mặt quỷ với Đại a ca, Dận Thì: "......"
Hắn không thèm so đo với tiểu hài tử!
Phú Khánh khẽ ai nha một tiếng, vội vàng kéo Phúc Lộc chạy xa.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Buổi trưa, các a ca tự mình luyện cưỡi ngựa bắn cung, thích thú tụm lại một khối, ríu rít thảo luận việc vi hành phía Nam. Sắc mặt thái tử nãy giờ vẫn nhàn nhạt, nhưng thấy vậy thì cũng cười nhẹ, sự tức giận quanh quẩn trong lòng thoáng giảm bớt.
Vân Tú bị buộc tội, một người là quan nhỏ thuộc hạ của Minh Châu, người còn lại là Phó Đô Ngự sử của Đô Sát Viện. Sau khi tin tức này được truyền tới Dục Khánh Cung, thái tử giật mình xong lại cảm thấy châm chọc, tuy hắn còn nhỏ, nhưng lại nhìn rất rõ dụng tâm hiểm ác của những đại thần đó.
Đơn giản chỉ là không muốn Nghi mẫu phi chăm nom hắn, sợ Quách Lạc La thị sẽ bước vào cuộc tranh đấu này. Ha hả, hắn còn chưa trưởng thành, vậy mà Minh Châu cũng lười chẳng thèm che giấu tâm tư nữa.
Đột nhiên liên lụy Nghi mẫu phi, khiến tiểu thái tử thấy hết sức áy náy, cạnh đó, việc Phó Đô Ngự sử cũng ra tay thì khiến hắn phẫn nộ vô cùng.
Mấy thân tín Tác Ngạch Đồ xếp vào Dục Khánh Cung là Hồ Minh Hồ Quảng, đã bị thái tử vừa uy hiếp vừa ban ân mà thu phục từ lâu. Bọn họ như cũng hiểu chủ tử sau này là ai, nên nơm nớp lo sợ mà bẩm báo: "Mấy năm trước, nô tài may mắn gặp qua một loạt, những người đó đến phủ đệ của Tác đại nhân......"
Thái tử lập tức trầm mặt, chỉ cảm thấy không thể tin tưởng, trái tim đập bình bịch khiến cả người hắn lạnh toát.
Thúc tổ phụ thọc Nghi mẫu phi một đao, có khácgif thọc hắn một đao?!
Thúc tổ phụ nhàn rỗi ở nhà, làm sao biết được mấy chuyện trong hậu cung này?
Từ nhỏ hắn được giáo dục theo kiểu đế vương, lại được Vân Tú dạy bảo, mặc dù nóng giận, nhưng phong độ của thái tử cũng đã được khắc vào trong xương cốt. Hệt như lúc cưỡi ngựa bắn cung hiện tại, do có người ngoài, nên cảm xúc của hắn không hề lộ ra tí gì, cùng lắm cũng chỉ có sắc mặt bớt niềm nở chút.
Nhẹ nhàng than một tiếng, như là đã đưa ra quyết định, thái tử dẫn ngựa đi đến một góc trong Diễn Võ Trường, thấp giọng phân phó Hà Trụ Nhi: "Phó Đô Ngự sử...... nói kỹ càng cho Nghi mẫu phi......"
Việc này của hắn chính là đang vứt bỏ hẳn sự ỷ lại với thúc tổ phụ, hắn hít sâu một hơi, đôi mắt rất sáng, sáng như sao sớm.
Hắn sẽ làm việc mà bản thân hắn tin là đúng.
Bên kia, Đại a ca đứng từ xa nhìn sang bên này. Nhớ lại khuôn mặt ố vàng của nương, cùng cơn ho khan nàng không nén được, còn có Nghi Quý Phi kiêu ngạo ương ngạnh đó, Hoàng A Mã thiên vị đến mức không thể thiên vị hơn...... Hắn nắm chặt quyền, bước nhanh về phía thái tử.
"Nhị đệ." Dận Thì lớn hơn thái tử vài tuổi, vóc người lại cao lớn, lúc này lạnh lùng mà quan sát hắn, gằn từng chữ, "Đừng khinh người quá đáng."
"Đại ca đang nói cái gì, cô gia nghe không hiểu." Thái tử liếc nhìn hắn một cái, thấy chung quanh trống trải không bóng người, sau đó cũng không để ý đến việc hắn đang ngước nhìn Đại a ca, sau đó cười cười, ôn hòa nói, "Bất quá, ngươi còn chưa hành lễ thì phải? Quan trọng nhất là quân thần, sau đó mới đến huynh đệ, lễ nghĩ không thể sai phạm được, Đại ca, mời."
Ngữ điệu che giấu một chút ngạo mạn không nén được, thần thái này lại y hệt Vân Tú, hiệu quả cũng giống nhau không khác chút nào.
Dận Thì tức giận đến mức bốc khói, hắn rất muốn đấm gương mặt kia, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Quan trọng nhất là quân thần?
Đối với Tứ đệ và Ngũ đệ, ngươi làm gì có yêu cầu đáng giận như vậy đâu?!
Nương ốm đau trên giường, nhưng cũng cố mà dặn dò hắn rất nhiều, vi hành phía Nam sắp diễn ra, sau khi hồi cung sẽ là lúc hắn lên triều tham chính, tuyệt đối không được gây chuyện. Quân tử báo thù, mười năm không muộn......
"Tham kiến...... Thái Tử gia." Hắn nghiến răng mà rặn ra mấy chữ.
Không đến mấy ngày nữa, là lại đến lễ Vạn Thọ vào tháng 3.
Ngày lễ Vạn Thọ này, quân thần cùng vui, Hoàng Đế sẽ mơt tiệc chiêu đãi văn võ bá quan ở Bảo Hòa Điện, cũng nhân dịp này mà ban bố ý chỉ, dùng lại Tác Ngạch Đồ, khôi phục lại chức quan, còn vô cùng thân thiết mà gọi hắn là "Tác Tướng".
Tác Ngạch Đồ nhàn rỗi ở nhà lại quật khởi.
Ý chỉ này như hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bàn tay phải đang nâng chén của Minh Châu run lên, nửa ly rượu sánh ra ngoài, hắn nhắm mắt, Huệ phi nương nương à...... Vạn Tuế Gia thật sự bất mãn với hắn.
Vị ngồi trên long ỷ đó, có thể trục xuất Tác Ngạch Đồ, đương nhiên cũng sẽ có thể dùng lại hắn, việc này đối với Nạp Lạt thị, coi như là sự cảnh cáo.
Hắn thầm rùng mình, gần đây, đúng là hắn hơi có chút quá khích!
Hắn luôn cho rằng Vạn Tuế Gia sẽ không bỏ hắn, suýt chút là dẫm vào vết xe đổ của lão thất phu kia.
Bên kia, Minh Châu âm thầm cảnh báo chính mình nên tỉnh lại; Còn Tác Ngạch Đồ được triệu kiến vào cung thì hớn hở mừng vui.
Tác Ngạch Đồ mừng như điên mà tạ ơn, sau đó ra khỏi Càn Thanh Cung, hắn đứng nhìn phương hướng Dực Khôn Cung từ xa, rồi lại nhớ tới kết cục của Phó Đô Ngự sử, trong mắt chậm rãi hiện ra khói mù.
Chắc chắn hắn sẽ không cho phép Nghi Quý Phi đoạt đi Thái Tử gia!
Ngoài mặt hắn vẫn sẽ nhờ vả gắn bó, còn bên trong thì......
Không chờ hắn liên hệ chất nữ trong Trữ Tú Cung để cho phu nhân tiến cung bàn bạc một chuyến, thì trong cung liền truyền tin tức tới, nói vừa lúc thời tiết giao mùa, Bình tần nương nương nhiễm phong hàn, bỗng nhiên bị bệnh.
Nghe nói bệnh rất nghiêm trọng, ốm đau trên giường hệt như Huệ phi, muốn dậy cũng không nổi, suốt ngày làm bạn với chén thuốc. Ngay lúc Tác Ngạch Đồ còn chưa kịp bố trí gì, thì thánh giá đã chuẩn bị đi vi hành phía Nam!
Phụng mệnh Hoàng Đế, Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cũng sẽ đi theo, Dụ Thân Vương và Minh Châu sẽ giám quốc, Tác Ngạch Đồ hỗ trợ. Còn mấy quan viên trong lục bộ, thượng thư các bộ sẽ ở lại kinh thành, vài thị lang trẻ tuổi sẽ được ân điển đi theo, trong đó có Quách Lạc La gia Đồ Nhạc và Phú Sát gia Mã Tề.
Vài vị a ca như Thái Tử gia, Vinh Quận Vương, Đại a ca cùng với Tam, Tứ, Ngũ a ca cũng nằm trong danh sách vi hành. Thất a ca và Bát a ca vẫn còn nhỏ, nên không được đi, hậu phi đi theo cũng chỉ có Nghi Quý Phi và Vinh phi, còn có vài quý nhân và thường ở góp vào cho đủ số lượng.
Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, nhưng cũng chưa rời khỏi Tử Cấm Thành vài lần, tuy nàng rất rõ sự hiếu thảo của Khang Hi, nhưng cũng không hứng thú với Giang Nam lắm. Cũng do nàng lo Ôn Quý Phi không quản nổi hậu cung, cũng lo lắng bản mình sẽ liên lụy đến hành trình của thánh giá, vậy nên trong lời nói liền lộ ra một ít ý muốn từ chối tham gia chuyến đi này.
Hoàng Đế cũng không phải là đi chơi, mà là đi để xem xét xử lí công việc, sao có thể phân tâm chăm sóc thêm lão bà tử nàng?
Huống hồ đường xá xóc nảy, nàng cũng không biết có chịu nổi không.
"Trẫm biết rõ Hoàng Mã Ma chưa nhìn thấy cảnh sắc Giang Nam bao giờ, sao lại còn nói liên lụy hay không liên lụy chứ!" Khang Hi nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Còn về đường đi, trẫm cũng đã an bài rất tốt. Ngài sẽ đi theo đường sông, còn có thể thưởng thức phong cảnh hai bên bờ, ngài và Hoàng Mẫu phi cứ chậm rì rì mà du thuyền, các thái y cũng sẽ đi theo...... Cùng lắm cũng chỉ đến muộn nửa tháng thôi, tôn nhi đi đường bộ, sẽ chờ ngài ở Giang Ninh."
Thái Hậu cũng khuyên nhủ: "Vậy mà Lão Tổ Tông cũng nỡ để ta đi một mình......"
Thái Hoàng Thái Hậu ngó trái ngó phải, thở dài nở nụ cười: "Được rồi được rồi, ai gia đi, vậy là được chứ gì."
Ngắm cảnh hai bên bờ sông sao, mới nghe thôi mà cũng đã thấy mong chờ rồi.
Cũng không biết Giang Nam có khác gì với thảo nguyên không?
Vốn tưởng rằng đi đường bộ sẽ xóc nảy, nhưng ai cũng không ngờ mọi thứ thật khác xa.
Xe của Vạn Tuế Gia do người có trình độ cao tạo ra, khác rất nhiều những cỗ xe bình thường. Nghi Quý Phi nương nương đi theo bầu bạn hầu như không cảm thấy tí rung lắc nào, nàng vén màn lên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bên môi hiện lên nụ cười, chỉ cảm thấy tâm cảnh cũng trở nên bình yên.
Cả đoạn đường bình an không việc gì, chỉ có điều nàng đột nhiên thích ngủ một chút
Nàng cũng không quá để ý, càng không nghĩ tới mấy phương diện khác, vì nàng nhớ thời gian nàng hoài thai tiểu Thập Nhất là cuối năm 23, so với bây giờ còn sớm lắm.
Thị vệ đằng trước truyền lời tới, nói ít ngày nữa sẽ đến Giang Ninh phủ. Nhắc tới Giang Ninh, nhắc tới dệt phủ, Vân Tú lại vô tình nghĩ tới việc Tào gia và Lý gia liên thủ dâng Mật tần Vương thị lên, nữ tử người Hán đó sau này sinh ra ba vị a ca, là phi tần cực kỳ được sủng ái.
Bên trong cỗ xe rộng lớn, Khang Hi đang ngồi xếp bằng phê duyệt tấu chương chỉ cảm thấy giữa cổ chợt lạnh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vân Tú đang cười mỉm mà nhìn hắn, trong lòng đột nhiên lâng lâng.
Đừng tưởng là hắn không phát hiện, chỉ cần rảnh một chút, Tú Tú sẽ len lén nhìn hắn ngay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.