Chương trước
Chương sau
Nếu như thường lệ, Dận Kỳ tất nhiên sẽ không cần nghĩ ngợi mà vào sân của Dận Chân.
Nhưng sau khi trải qua việc dạy luyện chữ "cực kỳ tàn ác", thì mỗi khi Ngũ a ca nhìn thấy Tứ a ca liền như chuột thấy mèo, co đầu rụt cổ, theo bản năng mà rùng mình một cái.
Dận Kỳ nghĩ lại ký ức đó, xoa xoa cánh tay nhức mỏi, khóc không ra nước mắt, rõ ràng Tứ ca chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi mà thôi, nhưng sao cứ như cách cả con giáp thế?
Cho dù hắn rất không tình nguyện, nhưng cũng phải thừa nhận, Nhị ca thật sự ôn nhu hơn Tứ ca rất nhiều......
Mỗi khi gặp phải Tứ a ca, Ngũ a ca hận không thể biến thành tờ giấy dính sát vào tường, rón ra rón rén mà đi đường vòng.
Nhưng hôm nay lại khác. Trải qua cú sốc Phú Khánh và Phúc Lộc, từng chuyện đả kích cứ kéo đến, Dận Kỳ cảm thấy ủy khuất đến điên rồi, nào còn tâm tư lo lắng gì nữa?
Thái tử ở tuốt Dục Khánh Cung, nước xa không cứu được lửa gần, hắn chỉ có thể tìm Tứ ca ở sát bên mà khóc lóc kể lể.
Dận Kỳ vội vã tìm tới Dận Chân, ô ô a a mà lau mặt: "...... Có phải Hoàng A Mã không thích ta không? Một tên có thần lực trời sinh, một tên đã gặp qua là không quên được, ta ngoài cái thân phận a ca này, chỗ nào cũng không so được với bọn hắn......"
Chỉ trong mấy câu mà đã diễn tả rõ ràng tình hình ở Thượng Thư Phòng, Dận Kỳ mong đợi mà ngẩng đầu nhìn lại, ngóng trông Tứ ca nói vài câu an ủi ấm lòng.
Đáp lại hắn, là từng âm thanh non nớt mạnh mẽ có lực của một con chó con: "Gâu gâu gâu! Gâu gâu!"
Dận Kỳ: "......"
Lúc này hắn mới chú ý tới, trong lòng Dận Chân đang ôm một con chó toàn thân trắng muốt, bộ dáng như mới sinh ra không bao lâu, vóc người nhỏ xinh, đôi mắt tròn như quả nho óng ánh như có nước.
Bên lỗ tai của nó có đeo một cái nơ con bướm, nhìn qua có chút vụng về, nhưng lại có vẻ rất chỉn chu, không xốc xếch, Dận Kỳ nhìn nhìn, dần quên mất đang khóc lóc kể lể, ngược lại trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Ngũ a ca đều dời lên người con chó, từ kinh ngạc chuyển thành cực kỳ hâm mộ: "Tứ ca, con chó này ở đâu ra thế?"
Còn có cái nơ con bướm này, đừng nói là Tứ ca tự làm nha?
"Thành mẫu phi đã cẩn thận chọn ra từ trại chó mèo đó, Thất đệ cũng rất thích." Dận Chân nhấp môi cười, "Hoàng A Mã cũng đồng ý cho ta nuôi......"
Hoàng A Mã nói, hắn đã hơn 6 tuổi, đã dọn vào tiểu viện của A Ca Sở ở, sắp sửa trở thành nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nam tử hán đại trượng phu là phải độc lập tự mình cố gắng, nhưng hắn lại thấy rất cô đơn, cho dù hắn thích Lục đệ, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều ở chung với Dận Tộ được.
"Thành tần sẽ là nương mới của Dận Chân...... từ xa lạ đến thân quen thì phải đi từng bước một, không cần miễn cưỡng chính mình, Hoàng A Mã sẽ để ngươi tự quyết." Thanh âm ôn hòa dặn dò rõ ràng trước mắt, "Chỉ là trẫm muốn để Thất đệ và ngươi ở chung nhiều một chút thôi."
Dận Chân trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng hiểu ý muốn của Khang Hi, nên tia kháng cự cuối cùng vì bị sửa ngọc điệp cũng dần phai nhạt.
Thất a ca sinh ra đã có tật, trước giờ hiếm khi ra ngoài, Dận Chân biết điều đó. Thành tần tuy rất để tâm chăm sóc Thất a ca, nhưng cũng không hề xem nhẹ Tứ a ca, có thể nói là chia đôi thời gian cho hai hài tử, quan tâm lo lắng khắp nơi, thái độ ôn hòa thoải mái, không khiến hắn mất tự nhiên chút nào.
Dận Chân nghĩ là, hắn rất thích bầu không khí ở Hàm Phúc Cung.
Với lại, Thành mẫu phi cũng thường đến Dực Khôn Cung, nên hắn cũng thường ghé qua chơi với Ngũ đệ, dần dà cũng biết quan hệ giữa hai vị nương nương rất tốt, qua đó cũng gặp Cửu đệ rất nhiều lần.
Hài đồng chưa tròn một tuổi, khuôn mặt khi ngủ rất hồn nhiên, có thể khiến người xem quên rất nhiều phiền muộn!
Hừm, nhưng mà Cửu đệ vừa thấy hắn là sẽ khóc, khóc đến mức hắn đau cả đầu......
Thời gian trôi qua, dần dà cũng hơn nửa tháng, mà hài tử thì thường không nhớ dai, Dận Chân cố gắng không cho bản thân nhớ lại chuyện cũ, dần dần thương cảm cũng vơi đi.
À, con chó nhỏ mà hắn đang ôm này, cũng chính là sủng vật mà Thành mẫu phi cố ý chọn cho hắn, vì sợ hắn ở A Ca Sở cô đơn.
Nghe Dận Kỳ hỏi, Dận Chân sờ sờ chiếc nơ con bướm tự mình thắt, giới thiệu lai lịch của con chó, trong giọng nói ẩn ẩn ý muốn khoe ra: "Nó tên là Bạch Tuyết, thấy có dễ nghe hay không?"
Dận Kỳ càng nghe càng thích, đôi mắt nhỏ tràn ra sự cực kỳ hâm mộ mà nhìn màu lông của con chó nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng ùng ục sục sôi khao khát.
Hắn nhìn với ánh mắt trông mong, trong miệng lẩm bẩm nói: "Bạch Tuyết à, thật dễ nghe. Vậy ta cũng sẽ xin Hoàng A Mã cho ta nuôi một con trong sân."
"Hoàng A Mã sẽ không cho ngươi nuôi chó đâu." Dận Chân muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiêm nghị nói, "Hoàng A Mã nói, ta tự học viết càng ngày càng tiến bộ, nên nuôi sủng vật cũng sẽ không bỏ bê việc học......"
Trong lời nói có ẩn chứa hàm ý, nhưng Ngũ a ca nghe liền hiểu ngay.
Nói xong, hắn nhớ lại khi nãy Dận Kỳ vừa vào liền khóc lóc kể lể, hắn ngó đệ đệ vài lần, mặt bánh bao tỏ ra nghiêm túc: "Ngươi đã không muốn đọc sách, giờ lại nuôi chó, nó sẽ khiến ngươi mê muội đánh mất ý chí!"
"......" Dận Kỳ héo queo, ánh mắt dại ra.
Sao lại nói tới chuyện đọc sách rồi?
Nhớ tới nỗi sợ hãi bị Dận Chân kèm học, hắn xê dịch mũi chân, yếu ớt cường điệu nói: "Tứ ca ngươi không biết đâu, tiểu tử Phú Khánh kia đã gặp qua là không quên được, hắn tới làm thư đồng của ta, chính là khi dễ người......"
"Đây là Hoàng A Mã suy xét cho ngươi đó, Ngũ đệ không thể oán giận được." Dận Chân rất không đồng ý mà ôm chặt Bạch Tuyết hơn, sau đó nghe một tiếng "gâu" làm nũng, mặt mày hắn lặng lẽ mềm ra, nghiêm trang nói: "Có thư đồng cạnh tranh, đó chính là sự thúc giục tốt nhất."
Ngũ a ca muốn nghe an ủi cũng không được, mà lại chịu thêm một tầng đả kích thật sâu, kém chút chảy nước mắt, bước chân hắn loạng choạng, khổ sở bước về sân tiểu viện của mình.
Đêm đó, hắn cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để không ngủ, vì hắn sợ, sợ vừa nhắm mắt rồi mở ra thì trời liền sáng.
Hôm sau, Dận Kỳ ôm cái quầng thâm mắt đến Thượng Thư Phòng, nhưng hắn đến trễ!
"Tới trễ sao?" Vân Tú đang thay quần áo cho Dận Đường thì khựng lại, đuôi lông mày hơi nhếch lên, "Có phải ma ma nhìn sai canh giờ, không đánh thức hắn không?"
Hiện giờ Cửu a ca cũng đã được nửa tuổi, lớn lên càng thêm trắng mềm, nếu mặc xiêm y màu đỏ rực, đội một cái mũ lên đầu, thì nhìn từ xa sẽ hệt như hài tử được vẽ trong tranh đón tết.
Một đôi mắt trong sáng lóng lánh như lưu ly, nhìn đâu cũng thấy linh động, Dận Đường chớp chớp mắt, vừa ngoan ngoãn mà nương theo động tác của nương nhà mình, vừa kích động mà dựng lỗ tai nghe
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Đến trễ?
Hài tử thật thà ngoan ngoãn như Ngũ ca cũng sẽ đến trễ?
Không đúng a, theo kinh nghiệm hai đời của hắn, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình!
"Bẩm nương nương, nô tỳ đã hỏi qua rồi, là do Ngũ a ca ngủ nướng không chịu dậy, đêm hôm trước lăn qua lộn lại ngủ không yên...... Cũng không phải tại ma ma đâu ạ." Thụy Châu nhịn cười, giọng điệu mềm mại mà giải thích.
Thoáng nhìn thần sắc bất đắc dĩ của nương, nếu không phải điều kiện có hạn, thì Cửu a ca sẽ cạc cạc cười thành tiếng.
Đáng lắm, ai bảo ngươi đem lão Tứ tới noãn các, tung tăng nhảy nhót mà hành hạ gia!
Vân Tú cúi đầu, nhẹ nhàng búng búng đầu nhỏ của nhi tử, cười khanh khách nói: "Ngũ ca ngươi đã bảo đảm chăm chỉ đọc sách với nương, vậy mà ngày hôm sau liền nuốt lời. Thụy Châu, ngươi qua Dục Khánh Cung nhắn một câu, mong Thái Tử gia có rảnh rỗi thì quản lý chặt chẽ đệ đệ, dùng biện pháp gì cũng được...... không cần để tâm bổn cung."
Dận Kỳ đang ngồi ở tít Thượng Thư Phòng, hắn chợt thấy hơi lạnh, nhìn chung quanh hồi lâu cũng không phát hiện ra manh mối gì, chỉ phải oán hận mà tiếp tục học thuộc lòng.
Ai, hôm nay hắn đến muộn, mặt mũi đều mất hết. Tuy rằng chỉ vừa mới vào học, sư phó cũng không nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Đột nhiên, suy nghĩ hắn bay tới chỗ Bạch Tuyết của Tứ ca, sau đó đột nhiên lại bay tới chỗ hai thư đồng nhà mình, Dận Kỳ thở dài như già đi mấy tuổi, sau đó...... hắn nhắm chặt mắt, đầu nhỏ từng chút từng chút, mất khống chế mà nằm ra bàn.
Quy định của Thượng Thư Phòng khi dạy học, chính là cho các vị a ca và thư đồng ngồi chung với nhau, sở dĩ làm vậy là để bọn họ đọc sách cùng nhau, cũng là để đốc thúc nhau, xúc tiến bầu không khí chăm học.
Trước giờ vẫn chưa từng có người nào lười biếng, đa số đều rất chăm, đây cũng chính là biện pháp của Khang Hi.
Để đạt tới trình độ đọc làu làu thì phải đọc 120 lần; Sau đó sẽ được học nghĩa các từ, rồi được giải thích các điển cố trong từ đó, cuối cùng sẽ có thể tự mình nhìn vào mà giảng giải ra. . Google ngay trang # ТгumTruуen . мE #
Có toàn bộ sư phó giám sát, Hoàng Đế còn thường xuyên tới tuần tra, các vị a ca ai mà dám lười biếng?
Bọn họ sợ.
Nhưng mà, bệnh sâu ngủ là có thể lây nha.
Sự rét lạnh của mùa đông còn chưa qua đi, bước chân ấm áp của đầu xuân đang dần tiến đến, vậy nên ban ngày vẫn rất ngắn, là lúc mà bọn nhỏ muốn ngủ nhiều. Nhìn thấy Dận Kỳ dẫn đầu buông xuôi, tiếp theo không biết là ai ngáp một cái, sau đó cũng mê man dần nằm xuống.
Có một thì có hai, Phúc Lộc xoa xoa đôi mắt, yên tâm thoải mái mà tiến vào mộng đẹp, ngủ đến trời đất u ám, bất tỉnh nhân sự; Phú Khánh cũng mơ mơ màng màng, sau đó cũng ngọt ngào đánh một giấc. Có Đại a ca Dận Thì ngồi xa nhất, hắn biết mình bỏ xa mấy hài tử này, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng vẫn có thể kiên trì; Chỉ có Tam a ca và Tứ a ca là những người tiếp theo ngồi gần Ngũ a ca nhất......
Dận Chỉ kiên trì trong chốc lát, những cuối cùng cũng không chống lại nổi ma thuật ngủ say, chỉ có Dận Chân đau khổ chống đỡ, trong lòng cứ nhắc mãi không được, không được, nếu như hắn đầu hàng sự lười biếng, thì Hoàng A Mã sẽ lấy Bạch Tuyết lại!
Lấy chó nhỏ ra làm động lực, Tứ a ca tuổi nhỏ dụi mắt, thành công bảo vệ được kiên trì.
Nhưng trong Thượng Thư Phòng có một người hoàn toàn khác biệt.
Thái tử ngồi ngay ngắn ở phía bên phải của Dận Chân, thần sắc nghiêm túc, hết sức chuyên chú mà học thơ, bệnh sâu ngủ dường như không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Bởi vì quá mức chú tâm, quá mức đắm chìm, nên ban đầu Dận Nhưng cũng không chú ý đến các đệ đệ và mấy thư đồng chung quanh đang bị con ma ngủ quấn thân, nhưng chỉ trong chốc lát, có người khẽ khò khè, hô hô hô hô, lại còn kho khè theo nhịp, vô cùng có âm điệu có tiết tấu.
Thái tử: "......"
Khóe miệng run rẩy vài cái, hắn quay đầu nhìn lại, rồi sau đó ngây người ngẩn ngơ, đập vào mắt hắn là hàng loạt cái đầu gục xuống, còn có mấy quyển sách cao cao lót dưới đầu.
Có chuyện gì thế?
Đại sư phó chỉ mới rời đi có một lát......
Còn không kịp hoang mang, thái tử nghiêm mặt, cẩn thận tìm kiếm nơi tiếng ngáy phát ra, rất nhanh hắn đã tìm được đầu sỏ gây tội, là người ngủ đến say sưa, sung sướng nhất, Ngũ a ca Dận Kỳ.
Thái tử điện hạ hết chỗ nói, giận sôi máu, thầm nghĩ cảnh này mà để Hoàng A Mã thấy được, thì bọn họ đều toang!
Vừa định lên tiếng nhắc nhở, bên cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một góc áo vàng kim, ngay sau đó, tiếp tục hiện ra một khuôn mặt uy nghiêm cực độ.
"Vạn Tuế Gia, này...... lão thần......" Đại sư phó cực kỳ kinh ngạc, tức giận đến mức chòm râu run run, hiếm khi nghẹn họng.
Cảnh tượng gì thế này?
Thái tử cứng đờ mà quay người lại, xoa xoa thái dương đau nhức, hắn hận không thể nhéo chính cái miệng quạ đen của mình.
Thôi rồi!
Tại Dực Khôn Cung.
"Trời đang lạnh mà Hoàng Thượng lại gọi Dận Kỳ đến Càn Thanh Cung làm gì?" Vân Tú đứng phắt dậy, "Có phải hắn làm Hoàng Thượng tức giận hay không?"
"Nương nương, không chỉ có Ngũ a ca, mà mấy a ca từ Đại a ca trở xuống, cả Thái Tử gia, tất cả đều bị gọi tới." Thụy Châu thấp giọng nói, "Hoàng Thượng...... nói là muốn các a ca úp mặt vào tường."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Tú hòa hoãn: "Chỉ là úp mặt vào tường thôi à?"
"Hình như có bị Hoàng Thượng phạt quỳ nữa, Lương tổng quản không cho truyền, nô tỳ, nô tỳ cũng không rõ tình huống lắm......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.