Vài cung nhân bên người biết rõ nội tình chỉ biết run rẩy khóe miệng rồi cúi đầu; Chỉ có mỗi Vân Tú hơi hơi mỉm cười, ra vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng nhận lại nửa bộ thường phục đang thêu dở, ôn nhu nói: "Hoàng Thượng thích là tốt rồi." "Tuy trước mắt đến lễ Vạn Thọ vẫn còn hơn một tháng, nhưng tay chân thần thiếp lóng ngóng, sợ sẽ thêu rất lâu, nên đã phải bắt đầu làm từ sớm, chậm mà chắc, muốn cho Hoàng Thượng một kinh hỉ." Nàng đưa tay ý bảo Thụy Châu đặt thường phục lại vào sọt kim chỉ, không hề có chút chột dạ, mặt không đổi sắc tiếp tục nói, "Nhưng ai ngờ kinh hỉ này lại bị bại lộ mất rồi...... sao Hoàng Thượng lại bực tức thế?" Khang Hi lộ ra nụ cười không kiềm chế được, tầm mắt cứ dừng trên thường phục, nhìn hồi lâu mới tiếc nuối mà dời đi, tươi cười vẫn luôn âm ỉ trên miệng. Nghe vậy, hắn khụ một tiếng, không được tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, lại nói: "Trẫm không nên xả vào ngươi như vậy. Cũng do tiểu Đồng Giai thị kia quá gây chuyện, khiến Lão Tổ Tông lo lắng trẫm muốn nạp nàng vào cung, nhưng trẫm đã phong nàng làm huyện quân rồi, ít ngày nữa sẽ khởi hành đến Ngũ Đài Sơn cầu phúc cho Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu." Làm huyện quân? Cầu phúc? Vân Tú vừa nhẫn cười vừa bừng tỉnh, thì ra là vậy, thì ra là vậy. Vậy nên Hoàng Thượng mới tức giận như thế, cũng do Hoàng tổ mẫu không tin hắn! Việc dẫn đến thiên điện Càn Thanh Cung này, đúng là quá khiến người ta mơ màng, khụ, thật ra, kiến nghị đó là nàng đề ra a. Bất quá sau chuyện Ngự Hoa Viên này, sau này Đồng Giai Quý Phi cứ như vậy mà rời xa kinh thành, Đồng Quốc Duy và Đồng gia ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không biết có tức giận đến mức hộc máu hay không. Tưởng tượng như vậy, Vân Tú cũng thấy thoải mái hẳn, cũng không thấy đau lòng cho bàn tay của mình nữa —— sau đó nàng nhìn tới nửa bộ thường phục kia, nó nằm bẹp dí dưới đáy hòm đã lâu, nàng cũng đã không còn nhớ cách thêu như thế nào...... Cùng lúc đó, nàng giấu đi nội tâm vui vẻ, không chút nào bủn xỉn mà tặng mấy lời khen "Hoàng Thượng anh minh thần võ". Nhiều lần dỗ Khang Hi, Vân Tú cũng đã rút ra được kinh nghiệm. Nếu mà vuốt lông mèo, thì đúng là nên vuốt thẳng thừng không cần suy nghĩ miên man, cũng không nghi ngờ gì cả, bởi vì nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết Hoàng Thượng đang nghĩ cái gì trong đầu. Tựa như lúc đi ngắm mai hôm nay, lí do Hoàng Thượng rút kiếm ra, đến giờ nàng vẫn không hiểu. Dực Khôn Cung đắm chìm trong một mảnh ôn nhu, rất nhanh, đề tài liền chuyển sang Dận Kỳ sắp đi đọc sách. "Thần thiếp đã chuẩn bị xong giấy bút, túi và dụng cụ cho Dận Kỳ và Phúc Lộc." Vân Tú ngồi ở trước bàn trang điểm, Văn Uyên nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập, nàng ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Còn một vị thư đồng nữa, thần thiếp không biết là thiếu gia nhà ai?" Hiện giờ Vân Tú đã sinh hai vị a ca, không còn sự ngây ngô như khi mới vào cung nữa, cả người tràn đầy phong vận, làm người ta càng khó rời được mắt. Mắt phượng của Hoàng Đế ngày càng trầm, cầm lấy lược gỗ trong tay Văn Uyên, xua xua tay cho cung nhân lui ra, tự mình giúp nàng chải tóc "Ai, mấy ngày nay bận rộn chính vụ, vậy mà lại quên bẩm báo với Nghi phi nương nương." Khang Hi trêu đùa, nhận thấy ánh mắt thoáng giận dỗi của Vân Tú, sắc mặt lại khôi phục vẻ đứng đắn: "Là Phúc Khánh, hài tử của Mã Tề, xấp xỉ tuổi với Dận Kỳ, Mã Tề hắn tự mình xin, nên trẫm cũng đồng ý cho Phú Sát gia một ân điển." Phú Sát gia cực nhiều người tài, địa vị hiện giờ không chút nào có thể bị dao động, tổ tiên của Phú Sát gia cũng giống như Quách Lạc La thị, lập nghiệp từ việc tòng quân. Cho đến nay, dòng chính có 4 huynh đệ là Mã Tư Khách, Mã Tề, Mã Võ, Lý Vinh Bảo cắm rễ triều đình, được Khang Hi vô cùng coi trọng, nhìn chức quan của bọn hắn là có thể hiểu. Mã Tề nhậm chức Công Bộ thị lang, cũng đầu 30 như Đồ Nhạc, có thể gọi là anh tài. Cảnh trong mơ cũng không như vậy, thư đồng đi theo tiểu Ngũ, cũng chỉ là con cháu của quan tứ phẩm, ngũ phẩm...... Vân Tú nao nao, cũng đoán được đại khái tâm tư của Phú Sát thị. Từ nhỏ Dận Kỳ đã được nuôi dưới gối thái hậu, không có khả năng với chiếc ghế kia, hiện giờ lại thân cận với thái tử, cũng không phải là một tiểu a ca có thể bị người lãng quên, làm thư đồng của hắn chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu. Nếu suy xét cho con cháu, sao Mã Tề lại không động tâm? Lực đạo chải tóc rất là thoải mái, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Phú Khánh, Phúc Lộc, hai tên này thật sự rất hợp nhau. Cũng không biết tính cách của hài tử kia ra sao, nếu lại là một con khỉ lóc chóc, thì mấy sư phó bên Thượng Thư Phòng chắc sẽ chịu không nổi." Khang Hi nhướng mày, rồi sau đó cười ha ha lên: "Có Bảo Thành ở đấy, bọn hắn không lật trời được đâu!" Hôm sau, sau khi lâm triều, Lương Cửu công công mới nhỏ giọng bẩm báo: "Hôm qua Huệ phi nương nương có phái người tới Càn Thanh Cung một chuyến, nói nàng rất hổ thẹn, muốn thỉnh tội với Vạn Tuế Gia......" Khang Hi đặt bút son xuống, cười một tiếng: "Rốt cuộc cũng chịu không nổi rồi à?" Lương Cửu công công cong thân, "Ách" một tiếng, đầu rũ xuống, không biết nên đáp như thế nào. Cẩu tô tài Lưu Khâm kia, trừ làm việc cho Đồng Giai thị, lại còn bị vị bên Duyên Hi Cung thu mua, giúp Huệ phi rất nhiều chuyện. Vừa để lộ hành tung của Vạn Tuế Gia, vừa nói nhiều lời hay trước mặt Vạn Tuế Gia...... Tuy nói chủ tử thật của hắn là một người khác, nhưng Huệ phi cũng được lợi rất nhiều, điều này ai cũng thấy rõ. Sau khi người thẩm vấn của Thận Hình Tư trình lên lờ khai, Vạn Tuế Gia liền tức cười, liên tục nói ba chữ "Tốt". Hắn cho rằng Vạn Tuế Gia sẽ lập tức sôi máu, ai ngờ không có, xem việc này như hề tồn tại, cứ để Huệ phi nương nương tâm thần không yên, suốt ngày ở lì trong Duyên Hi Cung, cũng không gặp Đại a ca, có thể nói là ru rú trong nhà. Cũng qua một đoạn thời gian, Lương Cửu công công cũng nghĩ ra. Vạn Tuế Gia là đang dùng dao nhỏ cắt thịt! Nhìn xem, hiện tại, không phải Huệ phi nương nương đã chịu không nổi rồi sao? Đại tổng quản vừa tràn đầy kính nể với Hoàng Đế, đồng thời cũng nghĩ sâu xa, sau khi Vạn Tuế Gia hiểu rõ mấy thủ đoạn tranh đấu của các nương nương trong cung, thì cách trị người ngày càng thêm đa dạng. Sau này, còn ai có thể trốn được hoả nhãn kim tinh của chủ tử a...... Bất quá có câu nói rất đúng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hắn nhìn quan hệ giữa Nghi phi nương nương và Vạn Tuế Gia, bề ngoài thì chủ tử áp đảo, nhưng thật ra người trên cơ lại là Nghi phi a. Khụ khụ, thủ đoạn của Nghi phi nương nương, ai mà đấu lại? Khang Hi không biết tên nô tài này đang to gan lớn mật chửi thầm. Hắn thu lại nụ cười trào phúng, lại nhặt bút son lên, nhàn nhạt nói: "Ngươi truyền đạt khẩu dụ cho trẫm, việc Huệ phi thấy hổ thẹn, muốn thỉnh tội, trẫm cho phép. Còn thỉnh tội như thế nào thì...... để cho Nạp Lạt thị tự nghĩ đi." Để Huệ phi nương nương tự nghĩ? Lương Cửu công công nuốt nước miếng, ai nha! Đây mới là biện pháp tra tấn nhất đó. Ở trong lòng thầm bi ai hai giây, hắn thấp giọng đáp, rồi nhanh chóng rón ra rón rén lui ra ngoài. [Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] Tại Duyên Hi Cung. Nghe nói Lương Cửu công công mang khẩu dụ của Hoàng Thượng đến, Huệ phi hít sâu một hơi, sửa sang lại dung nhan một phen, sau đó không nhanh không chậm mà đi ra ngoài, bên môi ngậm ý cười cực đoan trang: "Lương tổng quản." Lương Cửu công công cười tủm tỉm, vung phất trần: "Tham kiến Huệ phi nương nương." Nói xong, hắn hắng giọng nói, đè thấp thanh âm: "Vạn Tuế Gia nói, việc thỉnh tội như thế nào, để nương nương...... tự nghĩ." Huệ phi cũng không thể dự đoán được khẩu dụ lại là như vậy! Nàng không thể tin tưởng, khẽ véo lòng bàn tay, sắc mặt chợt trở nên khó coi, tự nghĩ? Tự nghĩ là sao?! "Ý tứ của Hoàng Thượng, thần thiếp ngu dốt, nghe không hiểu lắm." Huệ phi dùng sức bắt lấy tay Oanh Nhi, gượng cười nói, "Mong công công chỉ điểm một chút......" Lương Cửu công công than một tiếng, trên mặt hiện ra một chút khó xử: "Nương nương, thứ lỗi cho nô tài không dám đoán, nếu không sẽ ăn bản tử. Bất quá, việc thỉnh tội này, có lẽ nhiều lắm là sao chép kinh Phật hoặc nội quy trong cung...... Ngài nói có phải hay không?" Huệ phi lấy lại bình tĩnh, trong lòng nàng cũng đang nghĩ như vậy. Không qua bao lâu, nàng như là nghĩ tới cái gì, khuôn mặt dần đanh lại —— nhưng mà hai chữ "tự nghĩ" này, là muốn nàng chép mấy cuốn? Ngoài điện gió lạnh gào thét, khiến cổ tay của nàng ẩn ẩn hơi đau...... Hôm nay là ngày đầu tiên Dận Kỳ dọn từ Ninh Thọ Cung đến A Ca Sở, chính thức mở đầu kiếp học hành của hắn. Hắn đang ngủ mê man thì bị người bế lên, đôi mắt lèm nhèm ăn đồ ăn sáng, sau đó Ngũ a ca thở hổn hển đeo chiếc túi nặng trịch mà nương chuẩn bị, đi đến Thượng Thư Phòng gặp gỡ hai vị thư đồng. Bên tay trái là Phúc Lộc tròn vo, mặt đầy hưng phấn nhìn trái nhìn phải; Bên tay phải là Phú Khánh cũng tròn vo, trên mặt mang theo ý cười rất là ngượng ngùng. Dận Kỳ nhịn xuống sự tò mò, trộm đánh giá Phú Khánh một lúc, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Phúc Lộc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra nho nhỏ kiêu ngạo, trong ba người, dáng người hắn là tốt nhất nha. Nhớ tới nương và Hoàng Mã Ma dặn dò hắn phải cố gắng học tập, còn có Nhị ca tha thiết ngóng trông và Tứ ca như ma quỷ mà chỉ dạy hắn...... Dận Kỳ ngồi ngay ngắn trước bàn, nuốt nuốt nước miếng, nếu học chung với bạn cùng lứa tuổi, mà hắn còn không được hạng nhất, thì điều đang chờ hắn ở phía trước chính là mưa rền sấm dữ. Tốt thôi, cưỡi ngựa bắn cung coi như qua, có biểu đệ Phúc Lộc ở đây, ai so được với thần lục trời sinh của hắn? Rất nhanh, Dận Kỳ lại thấy may mắn. Biểu đệ đã nói qua, một nhà Quách Lạc La đều không phải ai cũng có thiên phú học tập, năm đó Đồ Nhạc cữu cữu bị tiên sinh đuổi theo mắng, chuyện đó vẫn bị Quách Lạc La tổ phụ nhắc đến giờ, có lẽ hắn cũng sẽ không ngoại lệ. Còn Phú Sát gia Phú Khánh này có thiên phú học tập hay không đây? Bị thái tử cùng Tứ a ca ' tận tình ' dạy dỗ hồi lâu, Dận Kỳ đã không còn là a ca không biết viết tiếng Mông, không thông thạo tiếng Hán nữa. Hắn vui sướng mà nghĩ, cho dù Phú Khánh đọc sách tốt đến đâu, đương nhiên cũng sẽ không bằng hắn, một lát nữa hắn sẽ làm mấy sư phó lau mắt mà nhìn...... Chính là, 《 Tam Tự Kinh 》 thật sự quá khó học a. Dận Kỳ trợn tròn mắt mà nhìn Phú Khánh đọc cả bài một chữ cũng không sai, gò má hắn đỏ hồng, vẫn là bộ dáng e ấp ngượng ngùng đó, chuyện gì xảy ra thế này? Chắc là Phú Khánh đã học trước rồi! Tên này đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng nha! Đại nho sư phó cực kỳ vui mừng vuốt chòm râ dài, thanh âm hỏi han hoà ái đến mức không thể hòa ái hơn: "Phú Sát thiếu gia đã từng học qua rồi sao?" Phú Khánh ngượng ngùng mà lắc đầu, thẹn thùng như một tiểu cô nương: "Không, không có." Đứa nhỏ này nhìn là biết sẽ không nói dối, muốn bao nhiêu thành thật liền có bấy nhiêu thành thật. Nhóm sư phó Nho giáo liếc nhau, biểu tình như rất thích thú, sau đó một người trong đó liền đứng ra tán thưởng: "Thì ra thiếu gia có khả năng xem qua là nhớ! Mã Tề sinh được một nhi tử thật tốt." Phúc Lộc "Oa" một tiếng, con ngươi đen phát ra ánh sáng, nhìn rất là hâm mộ, Dận Kỳ: "......" Buổi trưa lúc học cưỡi ngựa bắn cung, đến Phúc Lộc được khen, Ngũ a ca cảm thấy thật sự bị đả kích. "Tứ ca, ta không muốn đọc sách......" Sau khi tan học, hắn ủ rũ cụp đuôi mà đi vào sân của Dận Chân, ô ô lên án nói, "Chọn cho ta hai thư đồng như vậy, chắc chắn là Hoàng A Mã không thích ta rồi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]