Sớm ngày hôm qua, vừa lúc Tác Ngạch Đồ trở về thì có người bên công phủ vội vã chạy tới báo tin. Tác Ngạch Đồ đội mũ miện lông công, cả triều phục cũng chưa thay ra, đang ngồi chiễm chệ bên trong kiệu, nhắm mắt chợp mắt, trông có vẻ như tâm tình rất tốt. Cỗ kiệu chậm rì rì đi ngang qua phố xá sầm uất, sau đó đi vào một cánh cửa đỏ ngay hẻm nhỏ. Nơi này chính là phủ đệ xa hoa nhà của dòng chính Hách Xá Lí thị. Những tiếng ồn bên tai dần biến mất, Tác Ngạch Đồ hình như có linh cảm, nâng mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, bộ dáng vô cùng lòng rồi vuốt vuốt chòm râu. Hắn mỉm cười mà nghĩ, Minh Châu a Minh Châu, ác giả ác báo, Nạp Lạt thị của ngươi cũng có ngày hôm nay! Tác Ngạch Đồ có biết tin Hoàng Thượng tuyên triệu Hàng Ngải, nhưng cuối cùng chỗ an bài cho Đồ Nhạc —— không phải là Hộ Bộ, cũng không phải là Lại Bộ, mà là Binh Bộ, ban đầu hắn khá kinh ngạc, nhưng lúc sau hận không thể ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, vui sướng vô cùng, tảng đá lớn trong lòng cũng chậm rãi rơi xuống đất. Cái vui thứ nhất, chính là đề nghị của Nghi phi vậy mà có thể thành công, đó là chuyện ngoài dự định của hắn; Cái vui thứ hai, chính là Nạp Lạt thị và Quách Lạc La thị không có khả năng liên thủ, hắn đã có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Cái vui thứ ba, chính là không ngờ Đồ Nhạc được Hoàng Thượng coi trọng như thế, hắn mới đầu 30 mà có thể đảm nhiệm chức vụ Binh Bộ Hữu thị lang, quả thật tiền đồ vô lượng. Nghi phi cùng hắn (Tác Ngạch Đồ) có giao tình, cũng đại biểu cho Đồ Nhạc cùng Hách Xá Lí thị có giao tình, Tác Ngạch Đồ sao có thể không vui sướng? Vui sướng xong, Tác Ngạch Đồ cũng âm thầm kinh hãi vì Nghi phi hiểu quá rõ Hoàng Thượng, hắn càng quyết định phải liên thủ với Dực Khôn Cung, mặc kệ Bình tần ở Trữ Tú Cung tố khổ. Chất nữ* này của hắn, vẫn là còn quá trẻ. *chất nữ: cháu gái Nghi phi là một trợ lực cực lớn, nếu như không thể làm thân, thì tuyệt đối không thể đắc tội; Vậy mà Bình tần cứ thích cãi hắn, lúc nào cũng muốn tranh đấu với Nghi phi! Theo Tác Ngạch Đồ biết, mấy sự tình kia toàn do chất nữ của hắn gây sự trước. —— Nghi phi nương nương cũng đâu phải là Bồ Tát, khi không cứ bị người ta khiêu khích tính kế, có là đất đá cũng phải tức giận ba phần, cũng kệ phía sau ngươi có Hách Xá Lí thị. Đầu tiên là bị phong tần, rồi sau đó lại bị chép kinh Phật, lần nào Bình tần cũng thua sạch sành sanh. Nghi phi còn sinh được hai a ca, làm dưỡng mẫu của một cách cách, Bình tần sao có thể đấu lại? Đầu óc nàng chứa cái gì mà mãi không thông được mấy chuyện này thế? Khi Tác Ngạch Đồ đã nhận định một chuyện gì đó thì sẽ không dễ bị dao động. Hắn nghĩ, lão phu gián tiếp giúp Đồ Nhạc, coi như gián tiếp giúp Nghi phi, hiện giờ, vị ở Dực Khôn Cung đó cũng đã là người một nhà với hắn, mấy trò gây rối của Bình tần phải nên dừng lại rồi. Đã vào cung, thì luôn phải lấy gia tộc làm ưu tiên hàng đầu, chuyện như mưu hại Ngũ a ca lần trước tuyệt đối không thể tái diễn. Nếu Bình tần vẫn tùy hứng làm bậy, không phân biệt được xanh đỏ đen trắng mà đối nghịch với Nghi phi, thì Hách Xá Lí thị của hắn cũng không phải không còn tú nữ có sắc có dáng, nàng là tự tìm chết! Tạm gác lại chuyện của Bình tần, hắn cười nhạo một tiếng, hơi có chút tự đắc mà nghĩ, Hoàng Thượng anh minh thần võ, tất nhiên sẽ không tin vào mấy lời bịa đặt của lão thất phu Minh Châu kia. Bày đặt tiền trảm hậu tấu, ý đồ mượn sức Quách Lạc La thị sao, ai cho Minh Châu lá gan đó thế? Nhìn xem, giờ không phải là bị ăn quả đắng rồi à! Tự cho là nắm chắc thắng lợi, không nghĩ tới bị người khác phá thế cờ, trở thành trò cười khắp kinh thành, uy nghiêm vứt hết vào đống rác. Lại thêm Huệ phi trong cung, được quyền cùng xử lý hậu cung nên cũng ngầm cho Minh Châu kha khá chỗ tốt, từ đó ít nhiều cũng ngáng chân Hách Xá Lí gia. Giờ thì xong rồi, ăn một vố đau, thật là sảng khoái, sảng khoái a. Huệ phi bị nhục nhã, Bát a ca dời khỏi Duyên Hi Cung, nghe nói Đại a ca còn bị Hoàng Thượng mắng chửi, phạt quỳ, khỏi nói Tác Ngạch Đồ cao hứng tới cỡ nào. Bởi vì quá cao hứng, nên hắn cũng vứt mấy nghi vấn khác trong lòng lên chín tầng mây, thí dụ như chuyện bên Dục Khánh Cung, nửa tháng nay —— bọn Hồ Minh, Hồ Quảng không còn gửi tin tức cho hắn. ...... Xa phu thấy đã về đến công phủ nên đang muốn dừng kiệu, thì đột nhiên có vài người trông có vẻ bí hiểm tiến lên, tiếng nói to lớn vang dội mà kêu một tiếng: "Trung đường đại nhân!" Giọng điệu nghe rất gấp gáp. Tác Ngạch Đồ thu hồi ý cười, nhíu nhíu mày, xốc mành lên đang tính răn dạy, sau đó thấy rõ mặt bọn họ, mấy lời dự định nói liền không cánh mà bay. Đây là nhân thủ mà hắn phái đi giám thị Lưu ma ma của Vinh Quận Vương mà...... Tác Ngạch Đồ thầm nghĩ không ổn. Không đợi hắn hỏi chuyện, người đàn ông có râu quai nón liền vội vã tiến lên, hạ giọng vội vàng nói: "Trung đường đại nhân, Lưu thị...... Lưu thị mất tích rồi!" Tác Ngạch Đồ hốt hoảng đứng dậy, lỡ tay nhéo đứt mấy cọng râu, giận dữ nói: "Mất tích? Sao lại mất tích?!" Tại Từ Ninh Cung. "Hoàng Thượng, thần thiếp không cầu ngài tha thứ, chỉ cầu ngài thương tiếc Dận Tộ thôi, phải cho hắn một cái công đạo!" Hai mắt Ô tần đẫm lệ, dường như thở không nổi, "Hắn còn chưa tới năm tuổi, chẳng những phải xa nương, lại còn bị hại trở nên khờ khạo, chuyện này khiến thần thiếp đau như khoét tim, cắt thịt a......" Nói xong, nàng quỳ xuống, vừa khóc vừa dập đầu với hai vị Lão Tổ Tông và Thái Hậu: "Lão Tổ Tông, thái hậu, dù Dận Tộ đã thành Vinh Quận Vương, nhưng vẫn là tằng tôn* cùng tôn nhi* của các ngài, hắn cũng luôn kính yêu chưa bao giờ thất lễ. Hiện giờ ác nhân đã lộ diện, thần thiếp không mong muốn gì hơn là người đó có thể bị trừng phạt!" *tằng tôn: cháu cố *tôn nhi: cháu Sắc mặt Khang Hi trầm ngưng, Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt không nói, trong lòng hai người đều vô vàn phức tạp. Chỉ có Thái Hậu cầm trang giấy trên khay lên rồi nhìn kỹ càng, sau một lúc lâu nói câu: "Đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Lời khai này còn chưa biết thật giả, nếu là giả, vậy thì làm gì có công đạo gì chứ." Tất cả những người ở đây đều nhận ra thanh âm Thái Hậu có chút lạnh nhạt. Ngày ấy, Ô tần ở Dục Khánh Cung "làm loạn phạm thượng", muốn nhào lên đánh Nghi phi, điều đó đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng Thái Hậu. Hơn nữa, những tội trạng của Ô Nhã thị đều đã rành rành ra hết rồi, khiến nàng càng chán ghét Ô tần đến cực điểm! Dù Thái Hậu rất đau lòng cho Dận Tộ, nhưng bởi vì mẫu thân hắn là Ô tần, nên sự đau lòng này cũng không còn quá đậm nữa. Sau chuyện đó nàng lại đặt tâm lên Dận Kỳ và thái tử, ngày qua ngày, dường như Thái Hậu cũng dần quên đi việc trúng độc của Vinh Quận Vương. Lúc này, không phải nàng nghi ngờ việc Ô tần muốn đòi công đạo cho Dận Tộ là âm mưu, mà là nàng kinh hãi với lời khai được Thận Hình Tư trình lên. Này, chuyện này nếu là thật, không lẽ? Không, tuyệt đối không có khả năng! Khang Hi xoay nhẫn ban chỉ, trầm giọng nói: "Hoàng Mẫu phi đừng vội, thật không thể thành giả, giả không thể thành thật. Trong lời khai có nhắc tới Tác Ngạch Đồ, cũng có nhắc tới Dục Khánh Cung; Tiểu viện mà Lưu thị đang ở đúng là sản nghiệp của Tác Ngạch Đồ, đây là chứng cứ vô cùng xác thực, còn Dục Khánh Cung......" Hắn ngừng lại một chút, thanh âm nhu hòa rất nhiều, "Bảo Thành đã đồng ý cho điều tra rồi, chỉ chờ Lương Cửu công công trở về bẩm báo thôi." Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, vẫn im lặng không lên tiếng, Thái Hậu lắc lắc đầu, vội vàng nói: "Hoàng Đế, ngươi không được nghe lời nói từ một phía. Thái tử mới mười tuổi, sao có thể làm kẻ đứng sau? Ngươi đừng quên, mạng của Dận Tộ chính là do hắn cứu!" Khang Hi cũng nghĩ hệt như Thái Hậu, một chút cũng không tin việc này có thái tử xen vào. Bảo Thành chính là một huynh trưởng cực kỳ tốt, một huynh trưởng ngàn dặm mới tìm được một người, nếu hắn muốn làm hại Dận Tộ, thì cần gì phải cứu hắn, đó không phải là làm điều dư thừa sao? Chỉ là sau khi Lưu thị bị bắt đến Thận Hình Tư, tra xét từ chỗ này xuống, có rất nhiều manh mối lộ ra. Thời trước, lúc Tác Ngạch Đồ vẫn là đại thần của Nội Vụ Phủ, hắn đã ngầm đem mấy người Bao y trong Nội Vụ Phủ tráo thành tâm phúc của hắn rồi đưa qua chỗ Dục Khánh Cung, nửa tháng trước bọn họ vẫn còn lui tới. Việc này đã chạm đến nghịch lân của Hoàng Đế. Hắn cả kinh mà phát hiện âm mưu cực lớn của Tác Ngạch Đồ, sau khi tức giận, điều đầu tiên hắn nghĩ chính là thái tử đã bị Tác Ngạch Đồ kiềm chế! Đối với việc trúng độc của Dận Tộ, có lẽ Bảo Thành biết, nhưng vì Dục Khánh Cung bị Tác Ngạch Đồ nhìn sát sao, nên hắn không có cách liên lạc với người khác, đành phải tự nghĩ cách, lợi dụng việc xem ngựa nhỏ để cứu Lục đệ...... Khang Hi nghĩ như vậy, vừa cảm động vừa chua xót, nhưng còn chưa chua xót được bao lâu thì lời khai của Lưu thị đã tới. Trong lời khai cố tình lại ngược ý của hắn, viết là: "Việc dùng túi thơm để hại Vinh Quận Vương chính là chủ ý của thái tử, còn Tác đại nhân là người đứng ra làm theo, tất cả cũng chỉ vì chữ 'Tộ'* trong tên Dận Tộ! Thái Tử gia phân phó Minh Vận và Minh Tâm làm túi thơm, bởi vì nguyên liệu khó tìm, nên chỉ làm ra hai túi, một túi được giao cho nô tỳ, một túi thì giấu trong hộp gương lược của Minh Vận để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." *Tộ: Nghĩa là ngôi vua "Nếu công công không tin, thì cho người điều tra chỗ ở của Minh Vận Minh Tâm đi, bọn họ ở tẩm điện gần nhất ở phía Đông...... Hai người các nàng là thị tỳ bên người thái tử, rất trung thành với chủ tử của mình. Nô tỳ vì làm xong việc, nên sau này sẽ được Tác đại nhân đón ra khỏi cung cho sống an nhàn. Các nàng cũng sẽ như vậy, Thái Tử gia chắc chắn sẽ không bạc đãi người có công!" Lời khai quá mức chắc chắn, không có nửa phần ấp úng hàm hồ, ngay cả chỗ ở của Minh Vận Minh Tâm và vị trí giấu túi thơm cũng nói vô cùng rõ ràng, khiến ai nghe vào cũng tin năm phần. Nhưng thường ngày thái tử chỉ mang theo mỗi Hà Trụ Nhi, còn mấy tiểu thái giám kia, cả mấy người Minh Vận Minh Tâm, đừng nói là Khang Hi, Lương Cửu công công cũng chưa gặp được vài lần...... Để chứng thực lời khai của Lưu thị, chỉ có cách đi điều tra thôi. Ô tần vẫn còn đang bị cấm túc, vốn không thể xuất hiện ở Từ Ninh Cung, cho dù nàng là thân mẫu của Dận Tộ nhưng Khang Hi cũng không muốn truyền nàng tới. Thái Hậu cũng không thích Ô tần, cuối cùng vẫn là Thái Hoàng Thái Hậu cho người mời tới, nên lúc này mới có màn khóc lóc kể lể cực kỳ bi thương kia. Nghe câu "lời khai này còn chưa biết thật giả" của Thái Hậu khiến Ô tần vô cùng thống hận, sao nàng có thể không nghe ra từng câu từng chữ của Thái Hậu đều có ý đứng về phía thái tử chứ? Còn cả Hoàng Thượng...... Việc trước giờ Hoàng Thượng sủng ái thái tử ai mà không biết. Cho dù chứng cứ rành rành trước mặt Hoàng Thượng, thì hắn cũng sẽ không phạt thái tử, mà sẽ để Tác Ngạch Đồ gánh hết tất cả tội danh. Ô tần cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng thái tử sẽ không bị tổn hao gì, nhưng nàng vẫn bị từng màn trước mắt làm cho tức giận đến phát run. Nàng chỉ muốn đòi một cái công đạo cho Dận Tộ mà thôi! Mấy ngày nay bị cấm túc ở Vĩnh Hòa Cung, không có lúc nào là nàng không nghĩ tới việc báo thù. Sau đó lại tình cờ tra ra được manh mối, chủ mưu phía sau chính là người ai cũng khen ngợi ở Dục Khánh Cung, chính là Thái Tử gia, còn Tác Ngạch Đồ chỉ là đồng lõa. Mới có mười tuổi, vậy mà tâm tư lại ác độc như thế, chỉ vì một cái tên mà có thể tính kế đệ đệ mới 4 tuổi, hắn xứng với chức vị thái tử sao?! Điều buồn cười chính là, tuy chứng cứ đều vô cùng xác thực, nhưng Hoàng Thượng vẫn bất công đến thế. Việc Dận Tộ trúng độc chắc chắn có liên quan đến Dục Khánh Cung, vậy mà Hoàng Thượng còn muốn hỏi ý thái tử, trong lời nói đều hàm chứa đầy ý tứ bảo vệ...... Chuyện này rồi lại đến chuyện kia, quá nhiều thứ ủy khuất khiến Ô tần hận đến mức đôi mắt đỏ lên, nước mắt càng rơi dữ dội hơn nữa: "Hoàng Thượng, Thái Hậu, những lời làm chứng này sao có thể là giả được chứ? Việc Tác Ngạch Đồ bao che cho Lưu thị chính là sự thật, cả việc Tác Ngạch Đồ thường xuyên đến Dục Khánh Cung gặp thái tử cũng là sự thật!" Nói xong, nàng cười thê lương: "Nếu không phải cung nhân bên người Dận Tộ phát hiện ra dấu vết của Ô Lan thị, biết nàng có liên lạc với Lưu thị, sau đó âm thầm theo dõi, thì thần thiếp vĩnh viễn cũng sẽ không biết chỗ ở của tiện tì Lưu thị kia! Ngài nói là thái tử cứu Dận Tộ...... Đúng, thần thiếp không phủ nhận. Nhưng mục đích của hắn không phải vậy, hắn không muốn mạng Dận Tộ...... Hắn chỉ muốn Dận Tộ trúng kế, muốn Dận Tộ trở nên ngu đần, như thế sẽ không tạo ra uy hiếp với hắn......" Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, không đợi Khang Hi vỗ bàn, Thái Hoàng Thái Hậu liền lạnh giọng quát lớn: "Ô Nhã thị, ngươi làm càn!" Ô tần lập tức nằm sấp trên mặt đất, liên tục dập đầu, giọng khàn khàn nói: "Lão Tổ Tông, Dận Tộ thông minh như vậy liền bị hủy hoại, cả đời này của thần thiếp cũng huỷ hoại theo hắn! Thần thiếp chỉ muốn một cái công đạo thôi ——" ...... Hoàng Đế nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt đó đã không thể dùng từ "âm trầm" để hình dung nữa. Đúng vào lúc này, Lương Cửu công công thở hồng hộc bước vào điện, sắc mặt vô cùng phức tạp. Hắn thấy Khang Hi liền nói: "Vạn Tuế Gia, túi thơm đúng là thật......" Dứt lời liền chỉ chỉ cái khay phía sau, trên đó đặt gọn gàng một chiếc túi thơm, giống như đúc chiếc túi thơm có độc mà Lưu thị đưa cho Dận Tộ. Nghe vậy, động tác vê Phật châu của Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại, sắc mặt Thái Hậu đại biến, Ô tần lộ ra một nụ cười trào phúng, Khang Hi đột nhiên nhăn mi. Lời này, vừa lúc bị thái tử bước vào trước cửa điện nghe được. Tay chân hắn lạnh cóng, nội tâm như rơi tới đáy cốc. Minh Vận và Minh Tâm, là cung nữ mà thúc tổ phụ đưa cho hắn, có khi là bị người khác thu mua rồi. Hắn chỉnh đốn lại Dục Khánh Cung vậy mà cũng không được sao? Hắn thật sự không biết phải phòng bị như thế nào với những thủ đoạn này nữa...... Ngay sau đó, Lương Cửu công công dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: "Nhưng mà không phải tìm được ở phòng nghỉ phía Đông, mà là được tìm thấy ở kế bên chuồng ngựa ạ. Hai người Minh Vận và Minh Tâm cũng không phải tỳ nữ hầu hạ bên người Thái Tử gia, mà chỉ là thô sử* nha đầu cho ngựa ăn! Nô tài đều đã đối chiếu kỹ càng, tất cả đều không giống với lời khai của Lưu thị, việc Ô tần nương nương khẳng định Thái Tử gia như vậy cũng là lời nói vô căn cứ." *thô sử: chỉ việc nặng Lương Đại tổng quản nói vậy là đã nhẹ, nếu nói chính xác hơn, đây chính là vu oan hãm hại. [Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ...... Chuồng ngựa? Mọi người đều sửng sốt. Chỉ có thái tử là chấn động cả người, sự khẩn trương cùng hoảng loạn đều tan đi hết, hắn há miệng thở dốc, lộ ra biểu tình hơi có chút giật mình. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Hà Trụ Nhi, rồi lại lặng lẽ quay đầu lại, hắn như người vừa sống sót sau tai nạn, nội tâm chấn động đến mức không có lời nào có thể diễn tả được. Vài ngày trước, hắn có nghe lời của Nghi mẫu phi, phải quyết tâm chỉnh đốn lại tâm phúc mà Tác Ngạch Đồ phái tới, cũng phân phó Hà Trụ Nhi, chỉ để lại Hồ Minh Hồ Quảng đã quy phục, những người còn lại đều đuổi ra khỏi tẩm điện, phải luôn nhìn chằm chằm đường đi nước bước của bọn họ, để hắn có thể dễ dàng suy xét. Hia người Minh Vận và Minh Tâm kia...... Chắc là bị Hà Trụ Nhi đuổi khỏi phòng nghỉ phía Đông, đổi sang chuồng ngựa. Thái tử cố gắng nhớ lại, mình còn phân phó gì nữa không nhỉ? À, chính là không cho phép các nàng truyền tin ra ngoài, nếu hành động hay lời nói có chút bất thường thì người theo dõi phải bẩm báo lại ngay. Còn có mấy đồ vật của các nàng đưa tới đều phải đem đi hết, không được để bất kỳ thứ gì lại! Hai điều cuối, chính là kinh nghiệm xương máu mà Nghi mẫu phi truyền cho hắn. Ngay lúc đó hắn có chút không tán đồng, cảm thấy quá mức khó khăn và độc đoán. Dù gì đó cũng là cung nhân do thúc tổ phụ phái tới, cũng đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao nhưng cũng có khổ lao đúng không? Thế nhưng sau khi ra khỏi Dực Khôn Cung, thái tử vẫn cứ do dự, sờ sờ vào trái tim, tuy cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng hắn vẫn cắn răng làm theo lời Vân Tú. Hiện tại phục hồi lại tinh thần, thái tử chậm rãi hít hà một hơi, ánh mắt sáng đến kinh người. Nghi mẫu phi...... tiên đoán chuẩn như thần vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]