Chương trước
Chương sau
Lúc Huệ phi vội vàng đuổi tới, thì không khí ở Từ Ninh Cung đã có dấu hiệu sắp mưa rền gió cuốn.
Vân Tú theo sát phía sau Huệ phi, trên mặt hiện lên chút lo lắng, sau khi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu thì nín thở không nói, tầm mắt chậm rãi đảo qua đại điện, liếc mắt một cái liền trông thấy Lương quý nhân đang quỳ gối ở giữa, run rẩy thân mình, yên lặng rơi lệ.
Không đợi Thái Hoàng Thái Hậu hỏi, Tô Ma Lạt Cô liền bước lên vài bước, nói nhỏ vào lỗ tai nàng vài câu. Sau khi nghe xong, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn sang Vân Tú rồi gật đầu, thở dài một tiếng: "Nên như thế, nên như thế. Ban ghế cho nàng đi."
Mới nãy ở Dực Khôn Cung, Tô Ma Lạt Cô nhắc tới "Bát a ca không thấy", Vân Tú liền nhăn mi, trong khi Huệ phi đứng đơ ra thì nàng đã ngay tức khắc phân phó tổng quản Trương Hữu Đức đang đứng ở ngoài cửa: "Mau triệu tập nhân thủ đi tìm Bát a ca, tìm kỹ ở xung quanh Duyên Hi Cung và Ngự Hoa Viên, ngay cả núi giả, hồ nước, và những địa phương khác nữa, không được để sót một ngóc ngách nào."
Đợi Trương Hữu Đức nhận lệnh xong, nàng nhìn Tô Ma Lạt Cô, nhẹ nhàng thở dài: "Tô Ma, Trương Hữu Đức luôn thay ta làm việc, xem như quen cửa quen nẻo khắp cung, để hắn đi thì việc tìm người cũng sẽ nhanh và tiện hơn vài phần. Bát a ca còn nhỏ như vậy, cũng xấp xỉ Dận Đường......"
Nàng dừng một chút, nói: "Bổn cung nghe không đành lòng, nên cũng muốn giúp đỡ một tay."
Thấy Tô Ma Lạt Cô trịnh trọng cảm tạ, Huệ phi khổ mà không nói nên lời, nàng nôn nóng, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Đây là Dực Khôn Cung, không phải Duyên Hi Cung. Nàng chỉ mang theo mỗi Oanh Nhi và ba cung nữ nhị đẳng, sao phái người đi tìm Dận Tự được?
Nghi phi bỗng nhiên thò tay vào như vậy, không chỉ gây được thanh danh tốt, còn tự làm nổi bật sự không để bụng của nàng, Huệ phi quả thực bị chọc giận đến mất ung dung thuỳ mị.
Nàng gượng cười một cái, quay đầu gấp gáp nói: "Oanh Nhi, mau mau hồi Duyên Hi Cung, phái toàn bộ cung nhân ra ngoài. Nếu không tìm được Bát a ca thì cũng đừng quay về nữa!"
Cũng chẳng trách Huệ phi nôn nóng.
Mặc kệ vì sao Bát a ca mất tích, nhưng nàng là dưỡng mẫu của hắn, cái tội danh thất trách này có chạy đằng trời cũng không thoát; Mặc dù hôm nay Bát a ca và Lương quý nhân ở cùng nhau, nhưng nàng cũng không thể lấy việc đó để trốn tránh trách nhiệm.
Ai mà không biết quy củ ở Duyên Hi Cung? Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Bát a ca đều do Huệ phi quản lý, Lương quý nhân không có quyền hỏi tới.
Trong hậu cung, các a ca đều có nhũ mẫu trông nom, ngay cả khi đi ngủ cũng có người trông chừng, mất tích chính là chuyện nằm mơ cũng không thấy. Dưới tầng tầng lớp lớp bảo hộ thế này, vậy mà Bát a ca lại mất tích, việc vớ vẩn này Lão Tổ Tông không hỏi nàng trách nàng thì hỏi ai trách ai?!
Mới được Hoàng Thượng khen lòng mẹ bao la đợt tổ chức đầy tháng cho Ngũ cách cách xong, vậy mà giờ lại xảy ra sự việc này. Nếu Hoàng Thượng mà biết được......
Huệ phi có dự cảm không tốt, trong lòng cảm thấy hơi lạnh.
Trực giác nảng mách bảo Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, quả nhiên, hớt ha hớt hải chạy tới được Từ Ninh Cung, sau khi lão thái thái ban ghế cho Nghi phi thì liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi làm mẫu phi kiểu gì thế hả?"
Huệ phi quỳ gối trên mặt đất, cũng không giải thích, giọng gian nan nói: "Lão Tổ Tông, là do thần thiếp thất trách."
"Đúng là ngươi thất trách!" Thái Hoàng Thái Hậu đập bàn một cái, tức giận nói, "Ngươi không giám thị nổi cũng thôi đi, còn đặt mấy tên điêu nô bên người Dận Tự. Cũng chính do các nàng gian dối, bỏ rơi nhiệm vụ, đường đường là a ca, vậy mà lại lạc được ở Duyên Hi Cung......"
Huệ phi nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, điêu nô?
"Lão Tổ Tông, sáng nay thần thiếp giao Dận Tự cho Lương quý nhân, nghĩ là để mẫu tử bọn họ đoàn tụ một phen, sau đó thần thiếp liền qua Dực Khôn Cung, trò chuyện với Nghi phi muội muội." Nàng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lương quý nhân đang lặng lẽ rơi lệ bên cạnh, đáy mắt chợt lóe lên tia bén nhọn như là nghĩ tới cái gì, ngay sau đó lại cúi người: "Thần thiếp nào dám an bài cái gì mà điêu nô, thỉnh Lão Tổ Tông minh giám!"
Thái Hoàng Thái Hậu chau mày, xua xua tay, "Lương quý nhân, ngươi nói đi."
Lương quý nhân nghẹn ngào dạ vâng, xoa xoa đôi mắt hạnh đỏ bừng, thanh âm đứt quãng: "Việc Dận Tự đi lạc, không hề có liên quan đến Huệ phi nương nương. Hôm nay thần thiếp được nương nương ban ân, cho hai mẫu tử đoàn tụ...... mọi chuyện vốn đang êm đẹp, nhưng thần thiếp đâu ngờ, đâu ngờ......"
Nàng không tiếng động mà khóc lóc, như là bi thương quá độ, nhìn sắp ngất lăn ra: "Đâu ngờ lúc đó Nội Vụ Phủ phái người tới đưa vải may mặc cho mùa đông và tiền tiêu cố định mỗi tháng của quý nhân. Thần thiếp nhận được tin liền đi lên trước điện, nhưng thần thiếp cũng đã phân phó cho ma ma của Dận Tự, dặn các nàng phải trông kỹ Bát a ca...... ai ngờ các nàng không hề để tâm, lại đến hành lang phơi nắng. Lúc thần thiếp vừa lãnh xong tiền tiêu hàng tháng về đến thiên điện thì thấy vậy, sau đó tìm Dận Tự khắp nơi nhưng cũng không thấy!"
Mỹ nhân rơi lệ luôn khiến người ta rủ lòng thương, lại thêm câu chuyện quá mức khiến người ta giận dữ, làm cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng xót xa nàng.
Tuy Thái Hoàng Thái Hậu không thích xuất thân của Lương quý nhân, cũng không thích dung mạo nhu nhược thanh lệ của nàng, vì khi thấy nàng, dường như sẽ khiến nàng (Thái Hoàng Thái Hậu) nhớ tới Đổng Ngạc thị khiến tiên đế mê đến thất điên bát đảo.
Nhưng nàng là thân mẫu của Bát a ca, cũng đã từ lâu không còn được Hoàng Đế sủng ái...... vì Bát a ca, nên Thái Hoàng Thái Hậu coi như không tỏ thái độ mà bỏ đi bớt thành kiến với nàng.
Đã ngần ấy năm, Lương quý nhân luôn ru rú trong nhà, không hề có tâm tranh sủng, mấy chuyện này Thái Hoàng Thái Hậu đều biết, sự bất mãn cũng dần phai đi.
Nay lại thấy bộ dáng Lương quý nhân như này, Thái Hoàng Thái Hậu nhịn hỏa khí xuống, trong lòng có chút thương tiếc, "Khổ cho ngươi rồi! Tô Ma, ban ghế cho Lương quý nhân đi."
Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ vào Huệ phi sắc mặt tái nhợt, cười lạnh hỏi nàng: "Đám ma ma bên người Dận Tự, không phải điêu nô thì là cái gì?!"
Cánh môi Huệ phi run lên, rốt cuộc duy trì không duy trì sự đoan trang và bình tĩnh nổi nữa.
Mấy ma ma đó đều được nàng tỉ mỉ chọn lựa, điều bọn họ tới chiếu cố Dận Tự. Chuyện này phải giải thích như thế nào? Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Vân Tú dùng khăn che che miệng, che lại ý cười bên môi.
Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu trầm giọng nói: "Ai gia đã phái người báo cho Hoàng Đế, cũng phái người đi tìm rồi, chỉ mong ông trời phù hộ cho tiểu Bát bình an vô sự."
Trước mắt Huệ phi lập tức tối sầm, xong rồi, Hoàng Thượng đã biết rồi.
"Còn những tên điêu nô đó......"
Lời còn chưa dứt, bốn vị ma ma hầu hạ Bát a ca đã bị trói gô lại ném trên đất, trên mặt ai cũng tràn đầy kinh sợ, khắp nơi là âm thanh gào góc xin tha.
Nhìn thấy Huệ phi, các nàng như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt nước mũi giàn giụa mà hô: "Huệ phi nương nương, cứu nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi!"
Cẩu nô tài, còn thấy nàng chưa đủ thảm sao?
Huệ phi hận không thể rút kiếm giết chết các nàng!
Nàng hít sâu một hơi, trong mắt tràn ra sự tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn có mặt mũi cầu bổn cung tha cho sao! Bổn cung đã dặn dò như thế nào ——ai cho các ngươi lá gan lơ là Bát a ca?!"
"Nương nương, cứu nô tỳ......" Trong đó một người hoàn toàn bị dọa đến mất mật không biết trời trăng, chỉ hoang mang lo sợ mà nhắc mãi, "Nếu như không có câu ' các ngươi cũng nghỉ ngơi đi ' của ngài, bọn nô tỳ có ăn gan hùm cũng không dám làm ra chuyện như vậy...... Cầu ngài cứu nô tỳ với!"
Từ trước đến nay, những bà vú hầu hạ cho các a ca đều là Bao y gia thế trong sạch, được Nội Vụ Phủ sàng chọn từ ngoài cung, nên cũng không phải là tâm phúc của Huệ phi.
Có lẽ các nàng cũng trung thành, nhưng liên quan tới tánh mạng, trung thành còn đáng giá bao nhiêu tiền?
Huệ phi còn chưa kịp ngăn cản, thì từng người trong các nàng đều la lên lời nói y hệt nhau.
"Dận Tự có Lương quý nhân chăm sóc rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi", mấy lời này Huệ phi nói với đám ma ma cũng vì lương tâm bộc phát, nàng không hề có ý gì khác.
Nếu là trường hợp khác, câu này là ban ân, là săn sóc hạ nhân; Nhưng đặt ở trường hợp này......
Đó là nàng thất trách, là chứng cứ cho sự giám thị bất lực của nàng.
Mọi người nhìn biểu tình không thể tin của Lương quý nhân liền hiểu rõ, trong lòng ai cũng không hẹn mà cùng hiện lên một câu: Chẳng lẽ Huệ phi nương nương tốt vậy sao?
Huệ phi há miệng thở dốc, tức giận đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn, đang muốn giải thích, thì đột nhiên nghe tiếng nói lạnh lẽo của Khang Hi vang vọng đại điện: "Còn ồn ào nữa, trẫm sẽ cắt đầu lưỡi của các ngươi."
Tiếng khóc ồn ào chói tai liền dừng lại, Thái Hoàng Thái Hậu chống quải trượng đứng dậy, nhìn ra cửa điện, "Hoàng Đế, ngươi đã đến rồi......"
Trong chốc lát, đôi mắt già nua của nàng hiện lên sự ngạc nhiên, rồi sau đó thay bằng sự vui sướng: "Bảo Thành? Tiểu Bát?"
Người thiếu niên đứng bên phải Hoàng Đế, đang ôm chặt Bát a ca kia còn không phải là thái tử điện hạ sao! Sau lưng hắn là Hà Trụ Nhi, còn có Trương Hữu Đức đang thở hổn hển.
—— Tìm thấy Bát a ca rồi!
Các cung nhân đang nơm nớp lo sợ liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khí căng thẳng rốt cuộc tan đi. Giống như sau con đường cụt lại nhìn thấy hy vọng, Lương quý nhân vui sướng, nước mắt giàn giụa: "Dận Tự!"
Ánh mắt Bát a ca sáng lên, tiếng nói non nớt kêu lên chữ nương, biểu tình linh động, trông không thấy bộ dáng kinh sợ nào.
Khang Hi đã lâu không thấy Lương quý nhân.
Nghe vậy, giữa mày hắn khẽ nhíu, theo tiếng nói thì nhìn lại, nhìn xong lại nhàn nhạt dời tầm mắt, nháy mắt tiếp theo vô tình nhìn phải cặp mắt của Vân Tú.
Vân Tú xem náo nhiệt một hồi, tâm tình rất tốt, thấy thế liền hướng phía hắn mà cười, Khang Hi: "......"
Hoàng Đế không biết làm như thế nào, nhanh chóng che giấu sự chột dạ, khụ một tiếng, nhìn sang nói: "Hoàng Mã Ma, trẫm đã tìm tiểu Bát về rồi. Ngài yên tâm, Dận Tự không bị sợ hãi, cũng không có chút tổn thương nào, chỉ là hắn chạy trốn hơi xa, rồi vừa lúc bị Bảo Thành phát hiện."
Thái tử gật gật đầu, đặt Dận Tự trên mặt đất, rồi sau đó dắt tay nhỏ của hắn, có chút nghĩ mà sợ: "Bẩm Lão Tổ Tông, cũng không biết tại sao Bát đệ lại đi lòng vòng ở gần Dục Khánh Cung, nhìn như lạc đường, bên người không có ai cả......"
"A di đà phật." Thái Hoàng Thái Hậu thở ra một hơi, liên tục nói ba tiếng "may mắn quá", ánh mắt nhìn về thái tử tràn đầy từ ái, "Tốt, tốt lắm, may mà có Bảo Thành của chúng ta ở đây."
Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu liếc đến Huệ phi đang quỳ gối trong điện, rồi lại liếc tới mấy ma ma sợ tới mức mặt không còn chút máu, trầm giọng nói: "Hoàng Đế, ngươi nói xem, nên xử trí các nàng như thế nào đây?"
Thái Hoàng Thái Hậu không thèm đoái hoài đến Huệ phi.
Trong lòng Huệ phi lạnh lẽo, giống như bị giam mình trong mùa đông khắc nghiệt, nhưng không dám có nửa phần dị nghị.
Khang Hi nhìn sang Huệ phi một cái, xoay chuyển nhẫn ban chỉ, mặc kệ những tiếng khóc la lại vang lên, chậm rãi nói: "Trẫm cho rằng chúng ta nên hỏi ý kiến của tiểu Bát đi."
Bát a ca mới hai tuổi, biết nói ý kiến gì a?
Mấy người ở đây đều nghĩ như vậy, nhưng sau một lúc lâu, có người ngẩn người, hít vào một hơi khí lạnh.
Chẳng lẽ...... Hoàng Thượng nghi ngờ Huệ phi......
Chỉ thấy thái tử ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào mấy ma ma bị trói, nhỏ giọng hỏi Bát a ca: "Các nàng có đối xử tốt với ngươi không?"
Miệng Dận Tự mấp máy, lặng lẽ liếc sang Lương quý nhân ở đằng xa.
Bởi vì mấy ma ma bị quỳ trước mặt Lương quý nhân, nên ai cũng không nhìn ra điểm này...... trừ Vân Tú.
Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu và Khang Hi, thì sau khi Dận Tự nhìn về phía bà vú, hắn đột nhiên co rúm lại, sau đó e dè nói nhỏ: "Đừng đánh ta, đau......"
Vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Huệ phi.
"Vạn Tuế Gia, nô tỳ không có!" Trong đó có một bà vú xụi lơ ở trên mặt đất, nàng dại ra một lát, sau đó phục hồi tinh thần, điên cuồng mà dập đầu, "Nô tỳ không dám dĩ hạ phạm thượng, không dám đối xử như vậy với hậu duệ quý tộc a Vạn Tuế Gia!"
Lúc này, Huệ phi chắc chắn phải xen vào.
Việc ma ma sơ sẩy khiến hoàng a ca mất tích, cấp bậc tội danh khác hoàn toàn với việc ma ma đánh đập hoàng tử.
Nàng sao có thể gánh được tội trạng này?
Huệ phi người đầm đìa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hốc mắt đỏ hồng, hô một tiếng Hoàng Thượng: "Việc ngoài ý muốn hôm nay, bởi vì nhất thời sai lầm làm cho điêu nô phạm tội, đó là lỗi của thần thiếp...... nhưng mà những ngày thường, từng giây từng phút thần thiếp đều nhìn Dận Tự, đừng nói là vết bầm, cho dù rớt một cọng tóc thần thiếp cũng sẽ biết!"
Lời này, những người có mặt ở đây đều tin hơn phân nửa.
Vì việc này còn hoang đường hơn việc Bát a ca mất tích một ngàn, một vạn lần, chuyện này sao mà có thể?
Huệ phi cũng đâu bị thất tâm phong*!
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý bắt nguồn từ đại não thần kinh, do năng lực chịu đựng của tâm lý kém hơn áp lực của bên ngoài, từ đó khiến cho tâm lý, hành động và lý trí trở nên bất thường, căn bệnh này thường xảy ra ở những người chịu áp lực lớn -baidu-
Nhưng mà đây cũng là lời do Bát a ca chính miệng nói ra. Đứa trẻ mới hai tuổi, sao có thể nói dối, phản xạ co rúm đó cũng không giống giả......
Đột nhiên, Lương quý nhân cười thảm một tiếng, đánh gãy lời nói của Huệ phi.
Nước mắt lại bắt đầu chảy ồ ạt xuống, nàng nhẹ nhàng hỏi lại: "Không có tí vết bầm nào sao? Nương nương, ngài có còn nhớ rõ ngày 27 tháng 3 đó không?"
Không đợi Huệ phi đáp lời, cung nữ Hương Linh hầu hạ Lương quý nhân liền quỳ sụp xuống, run giọng nói: "Bẩm Lão Tổ Tông, Hoàng Thượng! Nhìn tiểu chủ tử của chúng ta cứ tích tụ tổn thương trong lòng ngày càng nhiều, nô tỳ thật sự nhịn không nổi nữa. Ngày 27 tháng 3 đó, lúc chủ tử cùng Bát a ca chơi đùa, liền phát hiện trên người a ca có vết bầm xanh tím, lớn như thế này......"
Hương Linh nói năng lộn xộn mà khoa tay múa chân, "Sau đó chủ tử để nô tỳ đi thỉnh thái y, nhưng thẻ bài không ra khỏi Duyên Hi Cung được, đừng nói thái y, ngay cả thuốc dán cũng không có. Lòng nô tỳ nóng như lửa đốt, lẻn ra ngoài từ cửa nhỏ của hoa viên, thầm nghĩ phải cố gắng đi tìm thuốc dán, sau đó tình cờ gặp được đại cung nữ Hoàn Nguyệt bên người Quý Phi......"
Nàng thở hổn hển một hơi, thấp giọng nói: "Nô tỳ không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng, cầu xin Hoàn Nguyệt cô nương cho nô tỳ gặp Quý Phi nương nương. May mà Hoàn Nguyệt cô nương thương tình, Quý Phi càng nhân từ hơn, đưa cho nô tỳ kim sang dược tốt nhất, lúc này Bát a ca mới có thể có thuốc để bôi."
"...... Những lời nô tỳ nói đều là thật, cầu Lão Tổ Tông làm chủ, cầu Hoàng Thượng làm chủ!" Hương Linh cúi đầu thật sâu dập mạnh mấy cái.
Nàng vừa nói xong, cả Từ Ninh Cung lâm vào yên tĩnh, ngay cả cây kim rớt cũng có thể nghe.
Thái Hoàng Thái Hậu che ngực lại, thái tử không thể tin được mà mở to mắt, Khang Hi nhắm mắt rồi mở ra, đôi mắt phượng sâu thăm thẳm làm người ta sợ hãi: "Lương Cửu công công, đến Vĩnh Thọ Cung mang Hoàn Nguyệt tới."
Sợi dây trong lòng Huệ phi đang căng chặt thì bỗng nhiên bị chặt đứt.
Nàng vô cùng hốt hoảng mà nhìn sang Lương quý nhân cùng Hương Linh, làm sao không biết được bản thân đã bị người khác tính kế?
Cái gì mà bị thương, cái gì mà thuốc dán, tất cả đều là giả dối lừa bịp.
Quý Phi sao, hay cho một cái Quý Phi!
"Hoàng Thượng......" Nàng giật giật môi, giọng khàn khàn nói, "Nói miệng không có bằng chứng, thần thiếp dám thề với trời, trên người Dận Tự chắc chắn không có vết bầm. Nếu có thì......"
"Huệ phi tỷ tỷ," Vân Tú lên tiếng ngăn nàng lại, "Lời thề độc không thể đem ra làm trò đùa được đâu, chúng ta nên đợi Hoàn Nguyệt tới rồi lại tính, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không oan uổng ngươi."
Huệ phi nghẹn một họng, trong phút chốc, ánh mắt nhìn về phía nàng tựa như rắn độc.
Khang Hi lạnh lẽo nhìn, tức giận tích tụ trong lồng ngực, chờ lúc Hoàn Nguyệt đến, cung nhân trong Từ Ninh Cung đã im như ve sầu mùa đông, cúi đầu thật sâu thật sâu xuống.
"Hồi bẩm Lão Tổ Tông, Vạn Tuế Gia, nô tỳ xác thực có chuyện này. Kim sang dược chính là nô tỳ lấy, đúng là ngày 27 tháng 3, bên Thái Y Viện cũng có ghi chép lại...... chỉ cần tra liền biết!"
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Tác giả có lời muốn nói:
【 Vở kịch nhỏ ngoài lề 】
《 Nằm mà cũng thắng 》
( Đi rừng - Vân Tú / Đường trên - Quý Phi / Đường giữa - thái tử / Xạ thủ - Thành tần / Hỗ trợ - Lương quý nhân)
Hệ thống nhắc nhở: 5 giây nữa quân địch sẽ đến chiến trường. Toàn quân xuất kích!
Ván thứ nhất —— victory
Thái tử: Đi rừng hay lắm, thật là lợi hại
Ván thứ hai —— victory
Thái tử: Hồi sinh tại vườn, địch quân đầu hàng!
Ván thứ ba —— victory
Thái tử: Vừa giết được một tên địch yếu ớt!!
Ván cuối cùng —— victory
Thái tử ( dần dần dại ra): Gì mà Hỗ trợ kill được 5 mạng? Ta còn đang treo máy đó......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.