Chương trước
Chương sau
Thế cục mà Huệ phi và Nạp Lạt Minh Châu bày ra, nên phá như thế nào, Vân Tú cũng đã phải suy nghĩ hồi lâu.
Kết cục tốt nhất chính là Hoàng Thượng không sinh nghi kị, cả tộc Quách Lạc La m vẫn đứng ngoài cuộc; Đồ Nhạc thoát khỏi bẫy của Minh Châu, thì dù nhậm chức ở ngoài hay là giữ chức tại Thịnh Kinh đều ổn, bo bo giữ mình là tốt nhất.
Nhưng tấu chương của Minh Châu đã đặt lên bàn ở Ngự Thư Phòng, có làm cách nào cũng không sửa đổi được.
Biện pháp hữu dụng duy nhất, chính là chữa ngựa chết thành ngựa sống —— khiến Tác Ngạch Đồ cũng dâng lên ngay một bản sổ con tiến cử, ra vẻ muốn đoạt người với Minh Châu, trộn lẫn mọi chuyện, khiến mọi người sẽ không nghĩ hai nhà Nạp Lạt và Quách Lạc La liên thủ nữa, dời tầm mắt chuyển thành tranh đấu trên triều đình bình thường giữa hai phe, mà Đồ Nhạc là tình cờ dính chưởng.
Vân Tú dám làm như thế, dĩ nhiên cũng có phần nắm chắc.
Minh Châu và Tác Ngạch Đồ luôn đối chọi gay gắt trên triều, như nước với lửa, từ đó cũng có ảnh hưởng đến tộc Nạp Lạt gia và tộc Hách Xá Lí, ngay cả thân tín của hai nhà cũng đấu đến hừng hực khí thế.
Nếu đem việc hai nhà lén mượn sức Quách Lạc La thị phơi bày ra, sẽ không ai cảm thấy kỳ quái, nhiều nhất bọn họ chỉ cảm thán một tiếng, Minh Tướng và Tác Tướng vậy má đánh chủ ý lên người Đồ Nhạc của Quách Lạc La, không màng ánh mắt mọi người mà cùng nhau dâng tấu, thực sự rất có cố gắng.
Từ đó, lời đồn đãi Quách Lạc La thị liên thủ với Nạp Lạt thị sẽ tự sụp đổ, tất cả những đồn đãi vớ vẩn đều sẽ biến mất không để lại dị nghị.
Nếu hai nhà liên thủ, Tác Ngạch Đồ sao có thể thả cho Đồ Nhạc được? Hắn không phải ăn no rửng mỡ, khi không để đối thủ giành lấy vinh quang.
Vân Tú cũng nắm chắc đến tám phần là Tác Ngạch Đồ sẽ đáp ứng. Mắt thấy Minh Châu mạnh mẽ nhất quyết phải đoạt Đồ Nhạc về tay mình, sao hắn có thể không vội?
Huệ phi có cung quyền, Bình tần thì không thể cho Hách Xá Lí thị một tí trợ lực nào. Nếu Đồ Nhạc thành thủ hạ của Minh Châu, sau đó Nghi phi và Huệ phi sẽ gom thành một khối, lúc đó Tác Ngạch Đồ mới thật sự rơi vào tình huống gian nan!
Đúng vào lúc này, nàng truyền tới lời thiện ý cùng thỉnh cầu, giống như đang buồn ngủ còn cho chiếu manh, Tác Ngạch Đồ không đáp ứng mới là lạ.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Vân Tú đều đã suy xét tất cả các đường, nhưng điều duy nhất nàng không thể chắc chắn, đó là phản ứng của Khang Hi.
Huynh trưởng bị hai vị thần tử quyền cao chức trọng lần lượt tiến cử, việc này quá mức lớn lối, quả thực là đứng trên đầu ngọn gió. Nếu Hoàng Thượng nảy sinh ác cảm với huynh trưởng, hoặc là hoài nghi gia tộc Quách Lạc La có dã tâm, thì dù nàng có mười cái mồm cũng nói không được.
Cho dù được sủng ái thì sẽ như thế nào?
Liên lụy đến việc triều chính, chắc chắn sẽ khiến tâm Hoàng Thượng rét lạnh.
Nàng đã tự trải nghiệm trong mộng rồi, nên càng không hề muốn ôm tâm lý may mắn mà thử dò xét địa vị của mình trong lòng Hoàng Thượng.
Nghi phi nương nương đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nàng như thế nào cũng không dự đoán được phản ứng của Hoàng Thượng lại là kiểu này.
Khen a mã nàng biết cách dạy con, dạy dỗ Đồ Nhạc thành người tài như vậy, cười vô cùng cao hứng, rất là vui mừng.
Vân Tú: "......"
Hoàng Thượng, điểm chú ý của ngài có hơi lệch không vậy?
Trong nháy mắt, bất an và thấp thỏm trong đều bay biến, Vân Tú khẽ cong môi, gương mặt tinh xào giãn ra, ý cười rực rỡ lan tràn ra khỏi mắt.
Huynh trưởng vậy mà lại thành nhân tài đối với Hoàng Thượng, thật là, thật là......
"Có gì mà lạ!" Nàng rút tay về, giận giận liếc Khang Hi một cái, "Huynh trưởng thần thiếp như thế nào, ngài đều biết rõ. Hằng năm đều ở Thịnh Kinh, làm người tuy thật thà chất phác, nhưng làm quan cũng rất xuất sắc, mấy chỗ khác thì có gì tốt lắm đâu? Minh Châu đại nhân và Hàng Ngải đại nhân đúng là quá khoa trương rồi."
Nghe vậy, Khang Hi nhướng mày, duỗi tay vỗ vỗ nàng: "Trẫm gặp Đồ Nhạc rồi, hai chữ ' anh tuấn tài giỏi ' này hắn hoàn toàn cân được. Sao đến trong miệng nàng lại trở thành thật thà chất phác rồi?"
"Anh tuấn tài giỏi hay không thì thần thiếp không rõ ràng lắm. Thần thiếp chỉ biết, huynh trưởng còn trẻ, gánh không nổi trọng trách như thế......" Vân Tú trịnh trọng kháng nghị, nhỏ giọng nói, "Hoàng Thượng ngài phải giúp a mã của thần thiếp, để cho huynh trưởng đi rèn luyện nhiều hơn mới đúng."
"Không nghĩ tới Tú Tú còn có suy luận như vậy đó." Khang Hi ngạc nhiên nhìn nàng một cái, mắt phượng mỉm cười, ngay sau đó dịu dàng nói, "Nàng yên tâm, trẫm đã an bài cho Đồ Nhạc một chỗ tốt rồi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nhân tài của Đại Thanh."
Lời nói vô cùng bảo đảm, trong câu cuối cùng lại mang theo một tia trêu chọc.
Lý do Lại Bộ và Hộ Bộ cùng nhau dâng sổ con, Hoàng Đế đều nhìn thấu. Minh Châu và Tác Ngạch Đồ đều muốn mượn sức Quách Lạc La thị, thừa dịp Đồ Nhạc gửi báo cáo công tác về kinh tiền trảm hậu tấu, muốn một phát ăn ngay.
Gia tộc Quách Lạc La trung thành với đế vương, Tam Quan Bảo lại là thần tử chất phác mà hắn tín nhiệm, sao có thể trà trộn cùng Minh Châu và Tác Ngạch Đồ chứ?
Ai ngờ hai tấu chương này đều đập vào một chỗ, ý đồ mượn sức coi như chết từ trong trứng, hắn không cần phải ra tay...... Khang Hi nghĩ lại việc này liền cảm thấy thật sảng khoái.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến việc này cũng chính là do Đồ Nhạc làm quan quá xuất săc.
Nếu Đồ Nhạc chỉ là người ất ơ hoặc công trạng quá bình thường, thì Minh Châu nào dám đề bạt hắn làm Lại Bộ Tả thị lang? Như thế không khác gì tự hủy tiền đồ, mang tai tiếng không nói, uy vọng của Minh Châu cũng sẽ không còn nữa.
Cho nên, mấy lời Khang Hi khen Đồ Nhạc chính là thực lòng, không có nửa phần giả dối.
Đối với chức quan của Đồ Nhạc, hắn cũng đã chọn ra rồi, cũng nghĩ sẽ dời hắn về kinh, dốc sức bồi dưỡng như Tào Dần, cố gắng dưỡng ra một trụ cột nước nhà chân chính.
Không ở trong Lại Bộ, cũng không ở trong Hộ Bộ.
—— Hoàng Đế cũng sẽ không thừa nhận trong quyết định của hắn có yếu tố yêu ai yêu cả đường đi!
Theo ý Tác Ngạch Đồ, Hộ Bộ thượng thư Hàng Ngải cũng tiến cử sổ con, nhưng việc này bị Khang Hi ém xuống, khiến Minh Trung đường* chẳng hay biết gì.
*Trung đường: cách gọi của các đại học sĩ trong điện các mang hàm chính nhất phẩm.
Minh Trung đường (Minh Châu) chưa được Hoàng Thượng triệu kiến, trong lòng hơi hơi lo lắng và nghi hoặc, hắn đành hồi phủ chờ qua ngày hôm sau, đợi có kết quả mới có thể truyền tin vào cung được.
Trong Duyên Hi Cung, Huệ phi thong thả nắm chắc thắng lợi, sao có thể đoán được còn một tràng biến cố quanh co đã xảy ra!
Ngày hôm sau, nàng cao hứng mà dậy sớm, phân phó bà vú bế Bát a ca đến thiên điện, ngữ điệu ôn hòa, cười nói: "Dận Tự có Lương quý nhân chăm sóc rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Nghe Huệ phi nói, mấy ma ma vui vẻ ra mặt: "Lòng tốt của nương nương, nô tỳ xin ghi khắc đời đời kiếp kiếp......"
Các nàng rất thích những lúc Bát a ca qua ở với Lương quý nhân tại thiên điện, lúc đó các nàng sẽ được thảnh thơi.
Lương quý nhân không cần ma ma ở bên, trước giờ luôn tự tay chiếu cố nhi tử, những lúc này, các nàng có thể về phòng lười nhác, hoặc là dạo hành lang tán gẫu, không thể nói hết là có bao nhiêu sung sướng.
Hưởng qua thanh nhàn sung sướng như vậy, các ma ma cũng bắt đầu ngóng ngóng trông trông, cứ chờ ngày nào đó tâm tình của Huệ phi nương nương lại tốt, thì không phải các nàng cũng có thể hưởng phúc theo sao?
Huệ phi cười nhẹ, xua xua tay cho các nàng lui ra.
Dùng xong đồ ăn sáng, nàng nhìn sắc trời dần sáng bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi Oanh Nhi: "Tầm này, không biết Nghi phi đã dậy chưa nhỉ?"
"Nương nương, bởi vì không cần phải thỉnh an Hoàng Quý Phi, cho nên thường ngày Nghi phi dậy khá muộn." Oanh Nhi thấp giọng nói, rồi sau đó hơi chần chờ, trả lời, "Bất quá, hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ở Dực Khôn Cung, nên có lẽ bây giờ Nghi phi cũng chưa dậy......"
Giữa mày Huệ phi đăm chiêu, Hoàng Thượng lại nghỉ ở Dực Khôn Cung?
Trước khi sinh, hầu như tháng nào Hoàng Thượng cũng đến chỗ Nghi phi ít nhất mười ngày. Sau khi sinh Cửu a ca, hầu như số ngày còn tăng lên, và cứ liên tục như thế!
Huệ phi toàn tâm toàn ý vì Dận Thì, nên cũng không quá ghen tuông, trong lòng chỉ thoáng không dễ chịu, rất nhanh, cảm xúc đó cũng tiêu tán.
Nếu nghĩ từ một góc độ khác, Nghi phi được sủng ái, không phải là trợ lực cho Nạp Lạt thị sao?
Nhanh chóng thu hồi tinh thần, chân mày Huệ phi giãn ra, phân phó nói: "Cho người đến Dực Khôn Cung nhìn một cái, nếu có động tĩnh thì báo ngau."
Cũng không lâu lắm, tiểu thái giám chạy vặt về bẩm báo, nói Dực Khôn Cung có động tĩnh, Nghi phi nương nương đã dậy rồi.
Huệ phi nhấp hớp trà nóng, nhìn nhìn xiêm y đẹp đẽ, cười đoan trang: "Chuẩn bị kiệu đi, đừng quên hậu lễ! Bổn cung cũng nên đến chỗ Nghi phi ôn chuyện rồi."
Dực Khôn Cung.
"Nghi phi muội muội dung mạo tuyệt diễm, so được với thiên tiên, hèn gì Hoàng Thượng lại coi muội như châu báu mà sủng ái." Vào đến chính điện, Huệ phi liền tỏ ra thân mật mà kêu mấy tiếng muội muội, "Nhìn dáng người rực rỡ động lòng người này xem, đúng là khiến bổn cung và người khác ghen tị."
Mới sáng tinh mơ đã đến đây, rồi lại còn nhiệt tình như vậy......
Vân Tú thầm buồn cười, nhìn nàng một cái, ôn nhu nói: "Huệ phi tỷ tỷ nói sai rồi. Nếu bàn về độ rực rỡ, ai có thể so được với tỷ tỷ đây? Tỷ tỷ là người Hoàng Thượng tin tưởng nhất, lễ đầy tháng của Ngũ cách cách còn giao cho tỷ tỷ chủ trì mà, từ lần này, danh tiếng tỷ tỷ đều vang khắp triều, ai cũng biết tỷ tỷ tình mẹ bao la, muội muội ở tít xa không theo kịp nha."
Vân Tú nói năng nho nhã từ tốn, khiến nụ cười của Huệ hơi cứng đờ, trong lòng dâng lên tức giận.
Hễ ai nhắc tới chuyện đầy tháng của Mạt Nhã Kỳ, là cả người nàng liền không được tự nhiên, nàng hận không thể chôn vùi chuyện này xuống vĩnh viễn.
Hừ, ai có thể nghe không ra lời nói của Nghi phi bao hàm châm chọc chứ?
Đến lúc này rồi, mà Quách Lạc La thị vẫn cắn người không tha, nàng ta không có chỗ đức độ nào để làm một hậu phi, mà tâm nhãn cũng không có. Nàng ta không thấy Quách Lạc La thị đã cột vào một chõ với Nạp Lạt thị rồi sao, vậy mà vẫn mồm mép đâm chọt, không nghĩ nàng ta sẽ bị thiệt à?
Huệ phi rất nhanh lại trưng ra ý cười, hòa hoãn nói: "Chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải khen nhau khách sáo như vậy, không phải sẽ xa cách sao?"
Dứt lời, nàng chỉ về phía cung nhân đang nâng đồ vật trong tay, thân thiết nói: "Đây là khoá vàng ròng bổn cung nhờ người chế tạo cho Cửu a ca, còn có kim mã chạm ngọc...... hộp kim châu này nữa, bất quá chỉ tặng để cho bọn nhỏ chơi thôi, bổn cung cũng thích bọn hắn."
Không phải vàng thì là ngọc, đúng là Huệ phi nương nương tài đại khí thô.
Vân Tú nghe mấy chữ "người một nhà" trong miệng Huệ phi thì hơi ngẩn ra, trên gia phả còn đang ghi khác họ đấy, vậy mà tới tặng quà làm thân ầm ĩ thế này.
Cứ như nàng sợ người khác không biết Duyên Hi Cung và Dực Khôn Cung "Kết minh", chuyện gì cũng gióng trống khua chiêng, có khác nào phương thức ép buộc của Minh Châu đâu?
Hiện nay, uy tín của Hoàng Quý Phi không còn nữa, Quý Phi thì đang ở cữ không tiện ra tay, nàng liền cho rằng không ai trị được nàng sao.
"Ý tốt của tỷ tỷ, muội muội xin nhận. Chỉ là trong cung người không có mắt rất nhiều, nếu để Hoàng Thượng biết, còn tưởng rằng thần thiếp nghèo đến nỗi ngay cả tiền riêng của Huệ phi nương nương cũng ngậm được." Vân Tú cười một chút, nhẹ nhàng đẩy sang lại cho nàng, "Thái Hoàng Thái Hậu vốn thích tiết kiệm, nếu thấy mấy cái rương kim châu này, có khi sẽ giận mất!"
Mấy câu này rõ ràng là nói nàng xa hoa phung phí, không biết tiết kiệm......
Sắc mặt Huệ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Nghi phi vậy mà dám hống hách như thế! Vờ không thấy ý tốt của nàng thì thôi, còn đem Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu ra để áp nàng.
Huệ phi vừa cả kinh vừa tức giận, như thế nào cũng không nghĩ ra, Quách Lạc La thị đã trở thành người dưới trướng của nàng rồi, vậy mà Nghi phi lấy đâu ra sự tự tin đó để chèn ép nàng thế?!
"Nghi phi," nàng cố gắng đè nén không vui, nhàn nhạt cười, ngữ điệu giấu giếm uy hiếp, "Bất quá chỉ là một ít món đồ chơi thôi, sao ngươi phải làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế. Huynh trưởng ngươi đã được đường huynh của bổn cung tự mình tiến cử......"
Còn chưa nói xong, bên ngoài có người thông báo nói Tô Ma Lạt Cô bên người Thái Hoàng Thái Hậu, có chuyện quan trọng cầu kiến nương nương.
Vân Tú đã nhìn nàng diễn đến chán, nghe thấy vậy liền nói: "Còn không mau mời vào đi?"
Dứt lời, nàng nhìn về phía Huệ phi, mắt đào hoa tràn đầy nhu hòa, ăn nói nhỏ nhẹ: "Tỷ tỷ chắc cũng mệt mỏi rồi phải không? Hay là để cổ họng nghỉ ngơi một chút, tích tụ sức lực, đợi lát nữa tiếp tục nói chuyện với m muội muội nhé."
Sắc mặt Huệ phi xanh rười rượu, vẫy vẫy tay để mấy người Oanh Nhi bê rương lui ra, trong lòng tích tụ bực dọc.
Để cổ họng nghỉ ngơi một chút...... Nghi phi xem mấy lời nói của nàng thành trò hề trò xiếc sao?
Bên kia, Tô Ma Lạt Cô mặc một thân cung trang màu xanh nhạt mộc mạc, như là đã đoán được Huệ phi cũng sẽ ở đây, "Lão nô tham kiến Nghi phi nương nương, tham kiến Huệ phi nương nương."
Người có tâm sẽ có thể phát hiện, khi Tô Ma Lạt Cô nhắc tới bốn chữ Huệ phi nương nương, thì nhiệt độ trong mắt hơi giảm xuống.
Ngay sau đó nàng nhìn Huệ phi một cái, bình tĩnh nói: "Lão nô vốn không nên quấy rầy hai vị nương nương, nhưng chuyện quá khẩn cấp...... Bát a ca không thấy đâu, Lương quý nhân hoang mang lo sợ, khóc đến sắp ngất rồi. Lão Tổ Tông có lệnh, thỉnh Huệ phi nương nương mau đến Từ Ninh Cung, không được chậm trễ, nương nương, mau theo lão nô đi thôi?"
Ban đầu Huệ phi vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế thêu, mặc dù lòng đầy lửa giận nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chợt nghe xong thì lộp bộp một cái, bất chấp Vân Tú ở đó mà đứng phắt dậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Dận Tự mất tích?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.