Hàn Vũ ngồi dựa vàocửa sổ trên xe ngựa cười ngây ngô, không chú ý đến tiểu chính thái cùngThúy Trúc, mà hai người kia cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chínhmình. 
Tiểu chính thái đang bận suy nghĩ làm thế nào để biểu đạttình cảm của mình với Thúy Trúc, trước kia hắn cảm thấy tiểu nha đầu này cũng rất tốt, khéo hiểu lòng người, nhìn lại mười mấy năm nay càng cảmthấy hài lòng, Thúy Trúc lại đang suy nghĩ đến lời Hàn Vũ nói, trướctình yêu thân phận không đáng một đồng sao? sau này nàng có thể tìm được một lang quân như ý không để ý đến thân phận nàng áo? Không tự chủ được Thúy Trúc lén nhìn đến tiểu chính thái. 
Trở lại phủ tướng quân, tiểu chính thái tiễn hai người vào Trúc viên mới đồng ý trở về viện của hắn. 
Hàn Vũ cùng Thúy Trúc rửa mặt chải đầu xong liền lên giường nằm, mang theomột đống rối rắm trong lòng, Hàn Vũ nhìn đến chiếc nhẫn ở trên ngón giữa bàn tay trái suy nghĩ miên man. Ở thế giới kia, tuy đã trải qua cuộcsống mười tám năm nhưng chưa một lần nói tiếng yêu, tuy nhiên chỉ mới đi đến nơi này chưa được nửa năm lại tìm được cho mình một người có thểquan tâm, còn có chiếc nhẫn này nữa, chắc giá trị cũng không nhỏ, nếu ởđó phỏng chừng ngay cả cơ hội sờ nó nàng cũng chả có, cả đời nàng kiếmtiền cũng không thể mua được. Hàn Vũ nhìn mê mẫn. 
"Thích không?" 
"Ừ, rất thích" Hàn Vũ trả lời theo phản xạ, nói ra xong mới phát hiện không đúng lập tức ngẩng đầu nhìn người mới đến, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/1633911/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.