Hàn Vũ thay đổi nam trang cùng tiểu chính thái đi với biểu ca ra ngoài.
"Kỳ quái, biểu ca, ngươi là một hoàng tử, cũng không ở lại hoàng cung sao?"
"khi hoàng tử được 20 tuổi phải chuyển ra ngoài, sau đó hoàng thượng căn cứ vào công lao mà sẽ tấn phong danh hào"
"Như vậy phong hào của ngươi là gì?"
"Còn chưa có"
Còn chưa có tấn phong? Vậy là chưa có công lao? Hắc hắc, không biết thế lực của vị biểu ca này thế nào. Đứng về phía hắn có lợi hay không? Quên đi, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, haizzz, vấn đề làtrên người của nàng một văn tiền cũng không có, như thế nào tạo dựng sựnghiệp.
Đi vào Đông Phượng Lâu, Quân Phong Khải cùng tiểu chínhthái lên lầu, đê Hàn VŨ một mình ở trong đại sảnh, trời, có phải bọn họquá yên tâm đến Hàn Vũ đó chứ.
"Hàn Vũ, Hàn Vũ?"
"Hoảng, gọi ta sao?"
"Không gọi ngươi thì gọi ai? Đang suy nghĩ điều gì thế?"
Đúng vậy, bây giờ Vũ Quân đã không còn là Vũ Quân nữa, mà là Hàn Vũ, nhất định phải tập thói quen với tên mới này thôi.
"Chuyện gì" Hàn Vũ hỏi, phải quen với tên này mới tốt.
"Ở đây chờ chúng ta, đừng đi lung tung"
"Biết rồi, biết rồi"
Nhất định có chuyện gì mờ ám mới không cho nàng đi theo, quên đi, Hàn Vũ còn không muốn biết đâu.
Một mình Hàn Vũ đi ra trong Đông Phượng Lâu, hiện tại trên đường cũng không còn tấp nập, các tiểu thương cũng dã dọn hàn khá nhiều, các cửa hàngcũng đã đóng cửa.
Kỳ quái, đây là nơi nào?Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/1633875/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.