Nửa đêm gần mười hai giờ, chuyến bay của mấy người Bạc Kha Nhiễm mới đáp xuống sân bay Ninh Hạ.
Nguyễn Lệ tự mình tới đón các cô.
"Bây giờ về nhà luôn hay sao?" Nguyễn Lệ hỏi Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ lắc đầu: "Không, đi đến cao trung Chính Đức."
Nguyễn Lệ đương nhiên biết vì sao Bạc Kha Nhiễm lại muốn đến trường cao trung Chính Đức, cô đi đến đó, đơn giản là vì Thẩm Dữ cũng đang ở đó, bằng không thì đến đó làm gì chứ.
Thấy được trong mắt cô là sự vui vẻ và chờ mong, Nguyễn Lệ không khỏi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Chị nói này Kha Nhiễm, em không thể rụt rè được một chút sao?"
Bạc Kha Nhiễm không thèm quan tâm nhìn vào chị: "Rụt rè, rụt rè là cái gì, có thể biến thành cơm để ăn sao?"
Nguyễn Lệ: "..."
"Nhanh lên đi, đưa em đi qua đó."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm cười càng thêm xán lạn.
"Vâng."
Nguyễn Lệ thả Bạc Kha Nhiễm xuống trước cổng trường: "Hoành Điếm nhiều người qua lại như vậy, em xác định cứ để như vậy mà đi vào?"
Bạc Kha Nhiễm kì quái cho chị một cái ánh nhìn: "Lệ tỷ, chị đây là đang lo lắng cho em sao?"
Nguyễn Lệ trừng cô: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Kha Nhiễm: "Không phải chị vẫn luôn mong rằng em sẽ được lên trang nhất sao?"
Nguyễn Lệ nghẹn một hơi trong cuống họng, ánh mắt trở nên ghét bỏ.
"Biến, biến, biến, thật không muốn nhìn em chút nào!"
"A Miên, đem hành lý của em ấy ném xuống."
Bạc Kha Nhiễm nở nụ cười, cô làm trò trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhap-tam-phi/992197/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.