Chương trước
Chương sau
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Thẩm Dữ rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Hơn 4 giờ sáng."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy vành đen dưới mi mắt Thẩm Dữ, cô đau lòng hỏi.
"Mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?"
Thẩm Dữ dùng trán của mình chạm lên trán của cô, không nói gì.
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm càng đau lòng
Xem dáng vẻ này của anh, tuyệt đối là không ngủ.
Cô nằm trên giường bệnh xê dịch vào trong một chút, "Anh nằm nghỉ một lúc đi?"
Thẩm Dữ cười vuốt tóc cô: "Anh không có việc gì.."
"Đi lên." Bạc Kha Nhiễm đánh gãy lời nói của anh, cố chấp nói.
Thẩm Dữ nhìn trên mặt Bạc Kha Nhiễm rõ ràng mang theo biểu tình không cho phép cự tuyệt, nhưng mà một chút lực uy hiếp cũng không có.
Anh biết rõ nha đầu này là người rất cố chấp, cũng không muốn cùng cô phân cao thấp, đành phải cởi áo khoác trên người, sau đó cùng cô chen chúc ngủ trên một cái giường bệnh.
Giường bệnh vốn không lớn, anh sợ động đến cô, liền nghiêng người, nhường lại một nửa giường cho cô.
Nhưng mà Bạc Kha Nhiễm cũng không cần không gian lớn như vậy, anh vừa mới nghiêng người, cô cũng nhấc người qua dán cả người vào trong lòng anh, đôi tay gắt gao ôm chặt eo anh.
Tuy răng cô chỉ mặc trên người bộ đồ bệnh nhân đơn giản, nhưng mà hơi nóng trên người cô dù cách quần áo Thẩm Dữ vẫn có thể cảm nhận được, nóng rực như cái bếp lò nhỏ.
Xem ra cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn hết.
Anh ôm lấy bả vai cô, đem gương mặt nóng hừng hực của cô đặt ngay cổ mình, ngay cả hơi thở cũng cao hơn so với thường ngày mấy độ.
Thẩm Dữ vươn một tay vuốt ve gáy cô, xúc cảm nhẹ nhàng trong lòng bàn tay giống như chạm vào tơ lụa vậy.
"Ngủ tiếp một lúc đi." Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ôn nhu nói.
Bạc Kha Nhiễm ở trong ngực anh tìm được một vị trí thoải mái.
Cô bị sốt không dứt, cả người vô cùng khó chịu, mí mắt trên dưới như muốn dính chặt lấy nhau, cuối cùng không chống đỡ được đành chậm rãi nhắm mắt lại.
Vào lúc Thẩm Dữ cho rằng cô đã ngủ rồi, lại đột ngột nghe thấy cô thấp giọng nói.
"Sáu giờ gọi em dậy.. Còn phải đi làm.."
Nghe được lời này, Thẩm Dữ cúi đầu nhìn thoáng qua cô, lại thấy hai mắt cô vẫn nhắm chặt như cũ, xem ra lúc này cô đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bị sốt thành như vậy, cô còn không quên công việc.
Thẩm Dữ có chút xót xa, chỉ sợ ở trong lòng cô, công việc còn quan trọng hơn cả anh.
Mọi người đều nói anh là người cuồng công việc, nhưng mà hiện tại anh cảm thấy, vợ mình mới là người cuồng công việc.
Thẩm Dữ nhìn cô an tĩnh nằm ngủ, trong lòng đầy dịu dàng.
Cô gái nhỏ như vậy, đã đem nửa đời của anh buộc chặt không tha.
Thẩm Dữ ôn nhu cọ cọ gương mặt mịn màng của cô, ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời dần dần xuất hiện, trong đầu anh lúc này mới nhớ tới một người.
Kỷ Thư Kỳ.
Những lời A Miên nói với anh lúc trước một lần nữa vang lên trong đầu.
Trước giờ, các nữ diễn viên ngấm ngầm cạnh tranh với nhau, anh đều đã thấy quá nhiều, nếu là người khác, chỉ cần không ảnh hướng đến anh cũng như công việc của anh, anh đều làm như không thấy.
Thẩm Dữ cúi người khẽ hôn lên trán cô một lần, thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, ôn nhu trong mắt đã không còn, thay vào đó là lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.
Thẩm Dữ anh cái gì cũng tốt, điểm không tốt duy nhất chính là bênh vực người nhà mình mình.
Cực kỳ bênh vực người nhà mình.
Bạc Kha Nhiễm ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cô nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường đối diện.
Đã hơn bảy giờ!
Bạc Kha Nhiễm trong lòng cả kinh, cô theo bản năng muốn từ trên giường bò dậy, nhưng mà cô đã đánh giá cao năng lực của bản thân, hiện tại cả người cô đều vô lực, đầu mờ hồ có chút đau, cơ bản không có sức để bò dậy.
Nguyễn Lệ vừa vào đến cửa đã thấy Bạc Kha Nhiễm đang muốn từ trên giường bò dậy.
"Tiểu tổ tông của tôi, mới sáng sớm em lại ở chỗ này lăn lộn làm gì vậy?" Nguyễn Lệ bước nhanh qua bên giường bệnh, đỡ Bạc Kha Nhiễm ngồi dậy.
Bạc Kha Nhiễm ôm hai bả vai, sốt ruột nói.
"Lệ tỷ, chúng ta lập tức đến phim trường, chúng ta đã bị muộn rồi."
Nguyễn Lệ duỗi tay đè lại bả vai đang lộn xộn của Bạc Kha Nhiễm, tức giận nói.
"Em nhìn lại bộ dạng của em lúc này đi, đến phim trường còn có thể làm cái gì?"
"Em có thể.."
"Có thể cái gì mà có thể, hôm nay em phải ở đây nghỉ ngơi cho tốt, chị đã giúp em xin nghỉ với Ngưu đạo, Ngưu đạo biết em phát sốt, phê chuẩn cho em nghỉ ngơi một ngày."
"Không được, em không thể kéo chậm tiến độ quay của đoàn phim." Bạc Kha Nhiễm vẫn muốn xuống giường.
Lần này Nguyễn Lệ cũng không có tính toán đỡ cô, Nguyễn Lệ ôm hay tay trước ngực, lẳng lặng nhìn cô, sau đó lạnh lùng nói một câu.
"Nếu em muốn Thẩm Dữ tới không thấy em, trực tiếp đi tới phim trường xách em trở về, em cứ việc đi."
Nguyễn Lệ nói một câu này, khiến cho động tác của Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại.
Nguyễn Lệ vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm mới nhớ tới Thẩm Dữ.
Cô nghĩ đến đôi mắt đen trầm của Thẩm Dữ, vì thế yên lặng đem chân một lần nữa nhét trở lại trong chăn.
"Lệ tỷ, người khác đâu?"
Nguyễn Lệ thấy vẻ mặt lúng túng của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi suy nghĩ.
Xem ra cũng chỉ có dùng tới Thẩm Dữ mới có thể áp chế được Bạc Kha Nhiễm.
Về sau nếu Bạc Kha Nhiễm lại không nghe lời cô, cô sẽ mang Thẩm Dữ gọi ra.
"Cậu ấy đi ra ngoài mua bữa sáng cho em."
"..."
Anh.. anh cứ như vậy đi ra ngoài.. Nếu như bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Lệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy lo lắng của Bạc Kha Nhiễm, cô tức giận nói: "Cậu ta mang theo khẩu trang, mũ, cả người đều che kín mít, em cứ yên tâm đi."
Thấy Nguyễn Lệ nói như vậy, lo lắng trong lòng Bạc Kha Nhiễm lúc này mới hơi hơi thả lỏng.
"Em muốn đi rửa mặt một chút." Bạc Kha Nhiễm nói với Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ gật đầu, cô duỗi tay đỡ Bạc Kha Nhiễm đi.
Lúc bàn tay cô cầm lấy cánh tay Bạc Kha Nhiễm, cô cảm nhận được độ nóng trên người Bạc Kha Nhiễm đã giảm không ít, xem ra đã hết sốt.
Sau khi xuống giường, hơi thích ứng một chút, Bạc Kha Nhiễm đã không cần Nguyễn Lệ đỡ.
"Em tự mình đi được."
"Được." Nguyễn Lệ buông Bạc Kha Nhiễm ra.
Bạc Kha Nhiễm tự mình đi đến buồng vệ sinh.
Cô nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt cao của mình trong gương, giống như đem phấn má hồng đánh khắp mặt, điểm duy nhất bất đồng chính là độ ấm.
Bạc Kha Nhiễm mới từ buồng vệ sinh đi ra, đã thấy Nguyễn Lệ cấm túi ở trên sô pha, nhìn như sắp phải đi.
"Chị phải đi sao?" Cô hỏi.
Nguyễn Lệ gật đầu, sắc mặt có chút sốt ruột.
"Ừ, vừa rồi chị nhận được điện thoại của dì Chu, Thưa Dạ phát sốt, chị phải về Ninh Hạ một chuyến."
Bạc Kha Nhiễm biết Thưa Dạ đối với Nguyễn Lệ rất quan trọng, nghe nói cô bé phát sốt, cô cũng không khỏi lo lắng theo.
"Vậy chị mau trở về đi, em không sao."
Nguyễn Lệ gật đầu: "Ừ, một lúc nữa là Thẩm Dữ tới rồi."
"Được, em đã biết."
Sau khi Nguyễn Lệ vội vã rời đi, không đến một lúc, Thẩm Dữ đã trở lại.
Trong tay anh xách theo bữa sáng.
Bạc Kha Nhiễm bàn ăn nhỏ trên giường bệnh dựng lên.
Thẩm Dữ đặt bữa sáng lên bàn cơm, liền duỗi tay chạm lên cái trán của cô.
"Dường như đã hạ sốt không ít."
Bạc Kha Nhiễm đem bàn tay của mình phủ lấy bàn tay to lớn của anh.
"Sao sáng hôm nay anh không gọi em?"
Thẩm Dữ cười, sau đó ngồi bên mép giường.
"Đang chuẩn bị gọi em dậy thì Lệ tỷ đến."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, duỗi tay chọc chọc ngực anh.
Vì sao cô cứ cảm thấy, ngay từ đầu anh đã không muốn gọi cô dậy?
"Như vậy sao?"
Thẩm Dữ cười cười, trở tay cầm lấy bàn tay nho nhỏ tinh tế của cô mà xoa xoa trong lòng bàn tay.
"Mau ăn cơm sáng đi."
Bạc Kha Nhiễm đem tay mình từ trong lòng bàn tay anh rút ra, Thẩm Dữ cũng nhân thể mở ra hộp cơm sáng để trước mặt cô.
Hai người ăn xong cơm sáng, y tá cũng lại đây kiểm tra.
Thời điểm kiểm tra cho Bạc Kha Nhiễm, cô ấy nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha có chút quen mắt.
Người đàn ông này mặc áo gió màu đen, trên đầu đội mũ lười trai, mặt bị khẩu trang che hơn phân nửa, hơn nữa người đó vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, cho nên y tá vẫn không nhìn thấy rõ bộ dáng người đàn ông.
Tuy rằng người đàn ông chỉ ngồi đó cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng khí tràng trên người quá mức cường đại, khiến người khác không thể nào làm như không thấy.
Y tá biết hiện tại Bạc Kha Nhiễm là nghệ sĩ có danh tiếng, có thể ở chỗ này thăm cô, còn đem bản thân bọc kín mít như vậy, phỏng chừng..
Y tá cảm thấy có khả năng bản thân mình đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng đã nhận ra tấm mắt của y tá dừng trên người Thẩm Dữ đang ngồi trên sô pha, cô cười cười với y tá, nhẹ nhàng nói.
"Chú nhỏ của tôi."
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm nói với y tá về chú nhỏ, Thẩm Dữ vốn dĩ đang cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng nhìn về phía cô.
Chú nhỏ?
Trong đầu y tá như có trăm nghìn suy nghĩ lẫn lộn.
"Chú nhỏ?"
Dưới ánh nhìn chăm chú của y ta, Bạc Kha Nhiễm mặt không đổi sắc gật đầu.
Nếu là người thân cần gì che đậy kín mít như vậy?
Y tá có chút khó hiểu.
"Bảo vệ riêng tư cho người nhà." Bạc Kha Nhiễm tìm đại một cái cớ.
Nhưng mà y tá lại tin, sau đấy y tá bất động thanh sắc nhìn Thẩm Dữ vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, trộm hỏi cô.
"Chú nhỏ của cô.. Có bạn gái không?"
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó nhìn qua Thẩm Dữ lắc đầu.
Trong lòng y tá vô cùng vui vẻ, vừa tiếp tục hỏi thêm, lại nghe Bạc Kha Nhiễm nói tiếp.
"Nhưng mà chú ấy ấy có vợ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.