Edit: Meimei
“Quần của anh chất lượng không tốt.”
Du Hạ liếc nhìn quần lót của Tư Dĩ Hàn, màu đen, muốn phun máu mũi. Bỏ bốn thành năm, vậy đây chính là Tư Dĩ Hàn đang lõa thể, lại trướng lên một chút, rồi lên giường.
A, bình tĩnh, bình tĩnh!
Ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn gỡ lắc tay của Du Hạ ra, lắc tay treo lủng lẳng trên quần của anh. Tư Dĩ Hàn nhíu mày:
“Còn muốn sờ sao?”
“Em không có sờ.”
Du Hạ cứng cổ nói, không thể hạ thấp khí thế được:
“Em chỉ là muốn lấy điện thoại từ trong túi quần của anh thôi. Nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, phải truy cứu cái quần chất lượng kém của anh.”
Bộ quần áo Tư Dĩ Hàn đang mặc của nhãn hiệu nào nhỉ? Sau này phải mua thêm mấy bộ cho anh nữa mới được.
“Thật không?” Tư Dĩ Hàn từ tốn nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Du Hạ: “Trách anh?”
Du Hạ phấn khích gật đầu.
“Em còn muốn sợi dây lắc tay treo ở quần anh bao lâu nữa?”
Du Hạ vội vàng tháo lắc tay. Bởi vì lắc tay bị mắc rất khó tháo, Du Hạ tháo nửa ngày cũng không ra, cô có chút nóng nảy, giật mạnh một cái, “xoẹt” một tiếng, lắc tay đã lấy ra được nhưng quần của Tư Dĩ Hàn bị hư rồi.
“Chúng ta có cần phải đến chỗ khác để cho em xé hay không?”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt, giọng nói lạnh như băng nói.
“Không cần, không cần.”
Du ngẩng đầu lên, nhìn Tư Dĩ Hàn không chớp mắt, gương mặt anh vẫn luôn tao nhã, lạnh nhạt.
“Dù sao, rất cần thiết.”
Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon/1276627/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.