Edit: Meimei
(Mei: Từ chương này, mình sẽ đổi xưng hô giữa Du Hạ – Tư Dĩ Hàn thành anh – em, Tô Minh – Du Hạ thành cậu – tớ nhé.)
“Cậu và Hàn ca khi nào mới hòa thuận lại?”
Tư Dĩ Hàn đã gần bốn năm nay không đến thành phố S làm việc, cũng rất ít khi trở về. Bọn họ ở trong vòng luẩn quẩn này liền nhận định Tư Dĩ Hàn và Du Hạ cãi nhau.
“Hòa thuận?”
Du Dạ nâng mắt nhìn Thương Duệ:
“Tớ và Tư Dĩ Hàn từ khi nào lại không hòa thuận? Tại sao tớ lại không biết?”
Đèn đỏ ở phía trước, Thương Duệ phanh xe lại, quay đầu chăm chú nhìn Du Hạ một lát, bông tai lóe sáng:
“Không có?”
“Cậu tung tin đồn.” Du Hạ giương môi, nở nụ cười sắc bén: “Tôi làm sao biết?”
“Cũng không phải là tin đồn bịa đặt, trong vòng luẩn quẩn này đều lan truyền như vậy.”
“Chính là vòng luẩn quẩn của nhà cậu đi?”
Du Hạ không chút lưu tình chọc thủng da mặt Thương Duệ.
Thương Duệ sờ mũi:
“Cậu có thành kiến với nhà tớ, nhà tớ cũng có tố chất, không dễ dàng tin lời đồn nhảm.”
“Hình như cậu không biết hai chữ tố chất này nghĩa là gì.”
Nhà của Thương Duệ thành lập một công ty báo chí lớn. Hầu như tất cả các tin đồn lớn trong giải trí đều từ nhà cậu ta mà ra, cực kỳ không có tố chất.
“Cậu quan tâm Tư Dĩ Hàn làm gì?”
“Bây giờ Hàn ca là vận may của các phòng bán vé, là người đàn ông luôn chiếm lĩnh vị trí đầu bảng phòng bán vé quốc nội. Bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon/1276625/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.