Edit: Meimei
Tư Dĩ Hàn lấy được chiếc giày cao gót bị mắc kẹt đặt lên trên một tảng đá. Lúc anh đứng dậy, Du Hạ đứng không vững liền nắm chặt cổ tay của anh. Cô vừa mang giày vừa giải thích: “Tôi đứng không vững, cho tôi vịn một chút.”
Da thịt đụng chạm vào nhau, ẩm ướt nhưng ấm áp.
Tư Dĩ Hàn nhíu mi đứng thẳng người cầm lấy cây dù, lúc muốn nghiêng cây dù gần về phía mình một chút thì thấy thân thể Du Hạ bị nước mưa làm ướt một mảng, anh liền dịch chuyển nó về vị trí cũ, mặc dù như vậy nhưng nó lại hoàn toàn che cả người Du Hạ, tránh cho cô khỏi bị ướt.
Du Hạ mang giày xong, nhìn cây dù của mình đã biến mất không thấy tăm hơi: “Dù bay đi mất rồi.”
Tư Dĩ Hàn xích lại gần cô, cây dù che trên đỉnh đầu của Du Hạ, tiếng nói trầm ấm của anh nghe có mấy phần lương bạc: “Trời mưa còn mang giày cao gót, em thật có sáng ý.”
Du Hạ muốn phản bác, cô ngước mắt lên, ánh mắt cô chạm đến hàm dưới của Tư Dĩ Hàn thì không biết phải nói gì nữa, chỉ yếu ớt nói một câu giải thích: “Tôi cho rằng mưa sẽ tạnh.”
Anh cao hơn cô 22cm, nếu không mang giày cao gót thì cô sẽ giống như tiểu bằng hữu ở trước mặt anh vậy. Du Hạ làm sao cam tâm làm tiểu bằng hữu?
Mưa thu triền miên, lộ ra một cổ âm hàn, đường núi cực kỳ khó đi. Đi bốn bước bật thang mà Du Hạ bị trượt chân những ba lần. Cuối cùng Tư Dĩ Hàn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon/1276623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.