Edit: Meimei
“Tô tổng, cô không tan ca sao?”
Du Hạ đi lướt qua người Vưu Mỹ, sau đó đi ra khỏi văn phòng, nói với mấy nhân viên đang bận rộn ở bên ngoài: “Mọi người tan ca đi, vất vả rồi.”
Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ nhân viên đều phải làm suốt đêm để làm tốt công việc chuẩn bị, Du Hạ cứ như vậy bảo bọn họ tan tầm, vậy công việc phải làm sao bây giờ?
Tô Minh nhìn Du Hạ. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Du Hạ mang theo sự lạnh nhạt. Tô Minh bỗng nhiên nhẹ vai hẳn, thở dài một tiếng nói: “Tất cả đều tan ca hết đi, không có việc gì nữa rồi.”
“Tô Minh?”
Vưu Mỹ há hốc miệng, một câu nói kia của Du Hạ giống như một dao chém xuống chấm dứt sự nghiệp của cô.
“Summer? Cô nói vậy là có ý gì?”
“Cô cần quay về tiểu học học lại môn ngữ văn sao? Ý trên mặt chữ, nghe không rõ?” Ánh mắt Du Hạ khẽ chuyển, nghiêm nghị nhìn Vưu Mỹ: “Cô Vưu.”
Tô Minh đến chắn trước mặt Du Hạ, không chút khách khí làm động tác: “Mời đi.”
Du Hạ mang theo ba lô bước nhanh ra khỏi cửa. Tô Minh đưa mắt nhìn Vưu Mỹ: “Tự giải quyết cho tốt.”
Hai người cùng bước vào thang máy, Tô Minh liếc nhìn Du Hạ: “Tâm tình không tốt? Sao lại tức giận như vậy?”
“Đạo đức bại hoại, nói chuyện với cô ta thêm lãng phí thời gian. Hủy hợp đồng với cô ta đi.” Du Hạ ném chìa khóa xe cho Tô Minh, nói: “Cô lái xe tôi nhé. Tôi mệt mỏi muốn ngủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon/1276622/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.