Chương trước
Chương sau
Câu nói này của Giang Tĩnh Lạc khiến Lục Chính Thần sững người.
Biết cách ăn mặc này không thiếu tiền rồi còn đưa tiền cho cô ấy vui…chả nhẽ nhìn anh giống thứ giả làm việc tốt rồi ôm chân ăn vạ lắm hay sao vậy?
Càng nghĩ Lục Chính Thần càng giận hơn, anh nhíu mày lại đáp
-Tôi không cần cô báo hay đáp cái gì hết, chỉ là cô nên trông thằng bé cho cẩn thận vào. Hôm nay nếu thằng bé không phải là tôi đưa đi thì không chắc được nó sẽ bình an trở lại để nghe cô mắng đâu.
Cũng đúng, nếu hôm nay không ở Lục Thị, cũng không phải gặp được Lục Chính Thần anh đây thì có rất có thể nguy hiểm vượt cả giới hạn trong tưởng tượng của cô. Và nếu hôm nay điện thoại cô hết pin, cũng giống như việc thằng bé có nhấn vào định vị thì cô cũng không thể biết mà đi theo định vị đến cứu cậu. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất đáng sợ rồi mà một khi sảy ra còn đáng sợ thế nào…
Giang Tĩnh Lạc, quay lại hít một hơi thật sâu, cô xóa đi những ý nghĩ tiêu cực ấy khỏi đầu, anh lúc này cũng coi như gây được chút thiện cảm với cô nhưng với tiểu Lục thì chắc chắn vẫn là chữ “Không” to đùng hiện trên giữa khuôn mặt kia.
Tiểu Lục từ nãy đến giờ đều chú ý vào ánh mắt của Lục Chính Thần, không say đắm thì bỗng dung đùng đùng sát khí…mà ánh mắt hướng về duy nhất chỉ có mami, cậu khó chịu nói
-Con là đi lạc, không bị bắt cóc! Hứ
Ánh mắt của cậu nhóc nhìn Lục Chính Thàn chứa còn nhiều lửa tức giận hơn anh lúc nãy.
Không phải nói có đi lạc chắc chắn cậu nhóc vẫn sẽ bình yên vô sự
Đầu tiên là định vị, kể cả cậu có không ấn thì điện thoại của mami cũng sẽ tự hiện lên. Mới cả đồng hồ cậu luôn luôn đeo kể cả lúc đi tắm, đồng hồ mẹ đặt là loại chống nước nên sẽ không thể bị hỏng.
Tiếp theo chú kia nghĩ cậu nhóc là ai? So với những đứa bạn cùng trang lứa thì cậu nhóc thông minh và thủ đoạn hơn nhiều nhé, nghĩ cậu ngu mà bị lừa bán đi như những đứa ba, bốn tuổi đó hả?
Dù mami đã rời xa gia đình ông bà ngoại từ lâu nhưng bây giờ mami đã tự dựng lên cho mình một sự nghiệp khiến biết bao người ngưỡng mộ, không lẽ người như mami lại không thể tìm ra con trai mình sao?
Những người nghĩ như vậy đúng là ngu ngốc mà.
Biểu cảm của cậu quả thật khiến người khác muốn nhịn cũng không nhịn được mà.
Lục Chính Thần khụy một chân xuống, cúi người nhìn thật kĩ Giang Tiểu Lục.
Giống, thật sự rất giống. Nhất là cái biểu cảm kèm theo cách nói chuyện kia thì thực sự không sai rồi.
Bây giờ điều duy nhất mà Lục Chính Thần lúc này muốn làm chỉ có một tay ôm vợ tay còn lại ôm theo tiểu bảo bối đem về nhà mà thôi, nhưng suy nghĩ ấy lại bị anh gạt bỏ ngay trong tức khắc.
Nếu trong đầu anh cứ có cái suy nghĩ này thì việc cua vợ chẳng phải thành hư chuyện rồi hay sao? Thôi thì lần này anh dùng lại chiêu mà ngày xưa ba anh hay dùng để cua mẹ anh vậy…thấy cũng hiệu quả!!
Anh nhớ trong phòng sách bí mật của ba có quyển “ 1001 cách theo đuổi phụ nữ! Chỉ có thành công không có thất bại “ mà nhỉ? Vậy về mượn thử ba quyển đó vậy.
Giang Tĩnh Lạc nhìn Lục Chính Thần, không phải là mê vẻ đẹp trai kia của anh mà là do cô thấy hơi có lỗi vì câu nói vừa nãy.
-Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều
Không muốn nhưng cũng phải cảm ơn anh ta, nếu như anh ta không có cho tiểu bảo bối ăn uống thì lúc này thằng bé cũng không còn sức lực mà nhấn vô định vị nữa rồi.
Lục Chính Thần ngẩn người ra trước nụ cười kia của Tĩnh Lạc, người y hệt cảm giác năm ấy. Vừa nhìn liền kích động đến mức cả cơ thể nóng ra lên.
Anh đáp lại cô rồi tiếp tục dò hỏi thêm thông tin để kế hoạch diễn ra suôn sẻ
-Không cần cảm ơn! Chuyện nên làm mà
-Mà sao cô ở đây? Nhìn bộ đồ trên người chắc cô đến đây bàn về bản hợp đồng đang cạnh tranh nhỉ?
Giang Tĩnh Lạc nghe xong lập tức buồn thiu, ấy vậy lần đầu tiên cô đánh mất một hợp đồng quan trọng như vậy chỉ vì tiểu bảo bối này…
-Đúng rồi đó!
Cô cũng biết trước là bản hợp đồng của cô cũng khó lọt được vào mắt của Lục Thị giữa hàng ngàn hàng vạn bản hợp đồng hoàn hảo kia nhưng đấy cũng là nỗ lực hơn ba ngày ba đêm cô miệt mài làm dù có gây được sự chú ý với tổng tài bên đó thôi cũng được, ấy vậy mà lại lãng phí rồi…
Tĩnh Lạc cầm túi xách lên, nắm theo tay của con trai đi
Lục Chính Thần nhìn vẻ mặt thay đổi thất thần của cô mà không nhịn được cười hỏi
-Cô có chuyện gì phiền muộn hả?
Giang Tĩnh Lạc giật nảy mình, cô nhìn anh rồi gãi gãi đầu nói
-À không sao, chút chuyện nhỏ ấy mà! Thôi tôi dẫn thằng bé về đỡ phiền anh
Lục Chính Thần nhìn cậu nhóc, vẫn là cái ánh mắt xua đuổi và đề phòng đó, anh không nói gì mà chỉ xoa nhẹ lên đầu cậu bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.