Chương trước
Chương sau
Bỗng túi xách của cô vang lên tiếng “ Tít .. tít .. tít “
Giang Tĩnh Lạc lôi ra chiếc điện thoại, nhìn lên mới phát hiện
-Định vị! A, sao mình lại quên mất mình có cài định vị trên đồng hồ của bảo bối chứ!
Cô nhanh chóng cầm theo chiếc điện thoại chạy về phía thang máy, để lại Xuân Nghị đang không biết chuyện gì đang sảy ra ở đó. Anh càng không biết tại sao cô lại cứ nhìn vào nó rồi đi, không lẽ nó biết cậu bé đang ở đâu ư?
Giang Tĩnh Lạc lo lắng khi nhìn thấy định vị của cậu nhóc đang ở tầng 200, càng sợ hơn là tầng 200 mà cậu nhóc đi hiển thị chữ VIP. Cô tự hỏi “ Tại sao bảo bối lại lên được tầng đó chứ? “
Nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều cô lập tức đi vào thang máy bấm số 200 rồi nhanh chóng đi lên.
……………
Ở đây, tiểu Lục sau một hồi cũng ăn hết bát cháu, miệng kìm được vang lên một tiếng “ ợ “ thật đáng yêu. Cậu nhóc như biết xấu hổ dùng hai tay che miệng lại nhìn chằm chằm vào anh, Lục Chính Thần cười cười nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt.
Từ lúc cậu nhóc xuất hiện cho đến bây giờ, nói thực thì Lục Chính Thần vẫn chưa tin vào mắt mình lắm. Thật sự chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, vừa chớp mắt một cái liền đâu xuất hiện một tiểu bảo bối cùng vật nhỏ của anh cũng là mẹ cậu nhóc.
Đêm hôm ấy, mặc dù Lục Chính Thần không nhìn rõ khuôn mặt của cô nhưng nhìn tiểu bảo bối đáng yêu trước mặt thì chắc chắn gen di chuyền rất tốt nên vật nhỏ của anh cũng phải có khuôn mặt rất xinh xắn và dễ thương, dù bây giờ do sinh bảo bối nên cô ấy xuống sắc cũng không sao.
Đợi bảo bối ăn xong, Lục Chính Thần lấy từ trong tay nhân một cốc sữa nóng. Anh thổi nhẹ rồi đưa cho cậu.
Không biết là ở nhà do thói quen ăn no rồi uống sữa hay sao mà cậu nhóc không chút do dự lấy ngay cốc sữa trên tay anh. Nhưng do nóng quá cốc sữa suýt nữa đổ vào người cậu, may mắn anh giữ lại được không lúc này cậu nhóc sẽ bị bỏng mất.
Quay đi quay lại mới mấy giây cốc sữa trên tay bảo bối đã cạn sạch không còn giọt nào, anh lấy lại chiếc cốc rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau chiếc miệng còn dính đầy sữa kia.
-Bảo bối, sao con lại có thể lên được tầng này?… À không tại sao các con đến được Lục Thị này vậy? Có ai dẫn hay gì?
-Mami tôi ở đây thì đương nhiên tôi ở đây!
Dứt lời cậu nhóc ôm chặt lấy miệng, không thể tiết lộ quá nhiều cho dù chú trước mặt có cho ăn uống no nê cứ coi là người tốt trước đi vậy cũng nên tiết lộ thông tin của mami được, nhỡ đâu người trước mặt là xấu thì khi biết được thông tin liền bắt cóc mình thì chết...
“Đúng cái thói mồm nhanh hơn não mà, về cho mày nhai suốt luôn” Tiểu Lục vừa thầm nói vừa vỗ miệng liên tù tì.
Sau đó cậu nhóc nhìn Lục Chính Thần bằng đôi mắt khó chịu, nói :
-Này chú, nếu tôi không muốn trả lời thì sao?
Lục Chính Thần thấy cậu nhóc phòng vệ như vậy có chút đau lòng, tiểu Lục dừng lại một chút rồi nói tiếp
-Với lại chú hỏi nhiều thế làm gì? Có liên quan gì tới nhà chú hả? Bây giờ cháu muốn đi xuống đi về cơ
Vừa nói cậu nhóc vừa cố gắng bước xuống ghế, Lục Chính Thần nhanh chóng cản lại, nhưng anh cũng phát hiện ra bảo bối gọi mẹ của mình là mami, vậy khi biết anh là ba cậu nhóc sẽ gọi là Papa a, đúng là mong chờ thật
-Ấy đừng, đợi mẹ cháu đến đi.
Cậu nhóc nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc
-Tại sao lại phải đợi mẹ tôi đến? Tôi có thể tự tìm mẹ mà.
Tiểu Lục khó chịu toan nhảy xuống rồi chạy nhanh ra khỏi cửa thì tiếng gọi quen thuộc vang lên :
-Tiểu lục…bảo bối con ở đâu?
Giang Tĩnh Lạc nhìn trái nhìn phải, định vị rõ ràng kêu ở đây mà cô không tài nào tìm được. Giang Tĩnh Lạc gọi tên cậu nhóc trong trong vô vọng, hai mắt của cô nước mắt như tuôn ra, giọng nói vốn rất dễ thương giờ lại khản đến mức không thể phát ra tiếng nữa.
Động tác chuẩn bị nhảy xuống của cậu nhóc vừa định làm thì bị tiếng gọi quen thuộc làm khựng lại khiến cho cậu nhóc suýt không ngồi vững mà ngã xuống đất.
Từ từ, hình dáng thon thả không kém phần quyến rũ kia dần dần xuất hiện trước mắt Lục Chính Thần, anh nhíu mày lại chăm chú nhìn thân hình nhỏ nhắn kia đang tiến lại rất gần.
“Không thể hiểu được, tại sao sau khi sinh xong tiểu bảo bối này cô ấy lại có thể vẫn xinh đẹp và quyến rũ được như thế kia?” – Lục Chính Thần suy nghĩ trong đầu.
Lục Chính Thần nhìn cô say đắm không thôi, cậu nhóc cũng phát hiện ra nên lập tức quay lại lườm anh.
Vừa nhìn thấy tiểu bảo bối, Giang Tĩnh Lạc chạy nhanh vào không hề để ý còn có một người đàn ông trong đó.
-Tiểu bảo bối, mami dặn con thế nào hả? Phải ở yên bên cạnh chú Nghị cơ mà, sao lại lạc lên đây hả?
Tức thì tức thật đó nhưng cô vẫn lo lắng cho cậu nhóc hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.