Kỳ thật có một ngày, Tiêu Đạc từng gạt A Nghiên, tự mình vụng trộm đi một chuyến đến Thượng Cổ Sơn. Thượng Cổ Sơn so với trước kia cũng không có gì khác, vẫn là núi như vậy, tòa miếu kia, còn có khói bếp nhà ai lượn lờ, Vọng tộc thôn không biết đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm.
hắn đi đến trước thần miếu đúng vào ban đêm, minh nguyệt treo cao trên Thượng Cổ Sơn, cao khiết thanh lãnh, làm cho núi non trùng điệp này phủ một tầng quang huy khinh đạm mông lung. Xa xa trong dãy núi, có chút yên tĩnh, tiếng dã thú kêu cũng không nghe thấy.
Tiêu Đạc hơi hơi mị mâu, tỉnh táo nhìn về phía Vọng tộc thôn, đã thấy nhà nhà đóng kín cửa, trước cửa đặt một cây quải trượng, như là đang cử hành nghi thức gì.
Trong lòng hắn nghi hoặc, lúc này lại không kịp nghĩ, tung người vài cái, trực tiếp vào Thượng Cổ Sơn. Dựa vào trí nhớ tìm đến chỗ sơn tuyền ngày xưa hắn và A Nghiên từng đi qua. Nơi này nước suối chảy ào ào như trước, hắn sờ soạng, tìm được động khẩu dưới nước suối.
Ở đây như trước vẫn tản ra hương vị bùn đất cũ kỹ, Tiêu Đạc xoay người cấp tốc đi vào, chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ đã thấy phía trước rộng mở trong sáng. Trước mặt là án kỷ bằng gỗ hồ dương trong trí nhớ, niên đại xa xưa, trên án kỷ vẫn thờ phụng thanh kiếm kia, bên cạnh còn có một lão nhân thần thái lụ khụ chờ đợi.
Cũng như nhiều năm trước hắn và A Nghiên tới đây, dường như trong thần miếu, quang âm mãi yên lặng.
Lần đầu tiên bọn họ đến, cũng không nghĩ nhiều, bất quá nay Tiêu Đạc nhìn lại, cũng hiểu thêmđược.
hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm và bức họa nửa ngày, rốt cục vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào bức họa.
Bức họa không biết làm bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511711/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.