Mưa thu giăng giăng như tơ mỏng manh dày đặc bay xuống, một trận gió thu thổi qua, thổi bay một tầng sương mù mỏng mảnh, trong Tiêu phủ đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, tất cả đều bao phủ trong một mảnh mông lung.
Tiêu Đạc tay thon dài nhẹ kéo áo khoác màu tím, bước trên đường nhỏ látđá xanh ẩm ướt phủ kín lá rụng, đi tới cửa vòm bên cạnh lan can bạchngọc trong hậu viện. Hậu viện có một con sông, dẫn nước chảy từ trên núi xuống, lúc này cũng bị mưa thu mềm bao phủ trong một mảnh sương mù mờảo, mặt nước mơ hồ, núi giả xa xa như ẩn như hiện. Ở đây trong sương mùnhư họa như mộng, A Nghiên một mình ngồi ở đình hóng mát, cả người singốc nhìn xa xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Tiêu Đạc một thân áo tím đứng ở trong mưa thu mù mịt, cứ như vậy nhìn ANghiên ngồi trong đình, nửa ngày sau bỗng nhiên phất áo bào bước vào.
A Nghiên vốn đang ở đó ngồi ngẫm nghĩ tâm sự, nửa thân mình ẩm ướt đếnlạnh cả người. Bỗng nhiên gặp Tiêu Đạc tới, đứng bên cạnh nàng, nhấtthời, cả trái tim nàng cũng lạnh.
Đầu tiên là phái Sài đại quản gia đến dò hỏi, tiếp theo Phi Thiên ở giữa không trung bay qua lại đe dọa, cuối cùng là Mạnh Hán giám thị, hiệntại tốt rồi, Mạnh Hán đi, hắn thế nhưng tự mình lên sân khấu.
A Nghiên dùng ánh mắt bi phẫn liếc hắn một cái, rồi xoay đầu đi không nhìn.
Nàng bây giờ bỗng nhiên chẳng quan tâm nữa, không có gì để nói.
Mười tám năm sau, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511574/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.