🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sự việc đúng y như lời của Đỗ Trọng, lần này Mộ Phi Chỉ ra cung đã sắp xếp mọi chuyện thật tốt, suy xét mọi khả năng có thể xảy ra. Trên đường bọn họ đi từ thanh lâu về cung, người của Thiên Cơ lâu đã âm thầm giải quyết rất nhiều thích khách đang đuổi giết. Chính nhờ những người này hộ giá, Đỗ Trọng mới có thể điều khiển xe người đưa bọn họ về cung một cách an toàn.
Từ trên xe ngựa xuống, Mộ Phi Chỉ đen mặt ôm Thẩm Hành Vu vào trong lòng, sau đó vội vàng đi vào Thái Cực điện. Đỗ Trọng đứng ở sau hai người, vô cùng không biết nói gì lắc đầu, bản thân mình vui tươi hớn hở đi về phía Ly Viên.
Trở lại Thái Cực điện, Hoa Dung và Thạch Lưu lập tức đến đón. Ai ngờ Mộ Phi Chỉ vừa nhấc hai mắt lên, nhất thời hai người đó bị hù sợ. Nhìn bóng dáng các nàng cứng ngắc, Phúc Hải vội vàng phất tay với hai người, sau đó chính mình cũng rất thức thời lui ra ngoài, tất cả đại điện trở thành địa phương của hai người.
"Phu quân, chàng nói..." Thẩm Hành Vu còn chưa nói hết lời, Mộ Phi Chỉ đã ôm nàng lên trên giường êm ái, sau đó ngồi chồm hổm ở bên cạnh chân nàng, tự mình cời giày trên chân nàng xuống, sau đó vừa nghiêm mặt, vừa ôn nhu xoa chân cho nàng.
"Có chuyện gì thì để nói sau." Mộ Phi Chỉ xoa bóp hết hai chân cho nàng rồi đứng dậy, cả người tràn đầy cảm giác áp bách, đi lên nắm lấy cằm của Thẩm Hành Vu lên, sau đó rất cẩn thận lấy mặt nã dịch dung trên khuôn mặt đối diện ra, rồi sau đó tự xử lý cho mình.. Xong hết mọi chuyện mới ngồi xuống bên người Thẩm Hành Vu.
"Phu quân, ngày ấy trước khi Vương tỷ đi ra bên quan, người mà tỷ ấy nói với chàng chính Thanh Bình Hầu?" Thẩm Hành Vu rất vội vàng muốn biết toàn bộ mọi chuyện sau lưng. Nàng nhớ mang máng, trước khi Mộ Tê Hoàng và Phong Dự lên đường đi ra bên quan, Mộ Tê Hoàng đã rất do dự nói với Mộ Phi Chỉ: "Phi Chỉ, Thiếu Khanh hắn..." Hóa ra, ở thời điểm đó Mộ Tê Hoàng cũng đã biết Mộ Thiếu Khanh không thành thật ở sau lưng bọn họ. Nhưng rõ ràng, Mộ Thiếu Khanh được coi là một người ôn nhuận như thế, vì sao sự thật lại là như vậy?
"Ừm, Thiên Cơ lâu là do một tay Vương tỷ tiếp quản và phát triển, cho nên hai người chúng ta đều nắm được trực tiếp phần lớn những tin tức của Thiên Cơ lâu." Mộ Phi Chỉ đè huyệt Thái Dương của mình, hai mắt khẽ nhắm, hắn ôm Thẩm Hành Vu nằm xuống ở trên giường nệm, cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bụng nàng, mang theo một cảm giác ôn nhu.
"Lúc sư thúc bị ám sát, hắn đã từng nói với ta là trên người một số thích khách có mùi son đàn hương. Mà trước kía, đúng là người của Tần Huyền Qua phái ra để ám sát hắn. Nếu đúng là do Thanh Bình Hầu làm chủ, nhất định hắn có liên lạc với Hoài Bắc và Tần Huyền Qua." Cho tới bây giờ Thẩm Hành Vu vẫn không có cách nào liên hệ người nam nhân bình thường luôn ôn nhuận Như Ngọc đồng này với hung thủ sau lưng mọi chuyện.
"Nói một chút, sao nàng lại nghi ngờ lên trên người của Thiếu Khanh?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, giúp nàng tìm được một tư thế thoải mái nằm ở trong lòng mình, sau đó vuốt tóc dài của nàng theo thói quen, giọng nói chậm rãi hỏi.
"Cũng chỉ là xâu chuỗi toàn bộ mọi chuyện lại. Sư thúc đã từng cường điệu về mùi son đàn hương với ta, ta nhớ rõ trước kia trong lúc vô tình ngươi đã từng nói qua, thiền viện tốt nhất ở Hoài Nam này chính là phủ Thanh Bình hầu, cho nên tất nhiên nơi đó sẽ có đàn hương tốt nhất. Còn nữa, mấy ngày hôm trước các ngươi bí mật dò thám kỹ viện. Đột nhiên ta lại nhớ tới, lúc ở Hoài Bắc, có một vài hoàng tử, hoặc là đại quan sẽ âm thầm thu một vài kỹ viện để làm của riêng, sau đó lợi dụng những cô nương thanh lâu này đón đến đưa đi để thu thập tình báo để đạt được mục đích của bọn hắn. Nghĩ thông suốt hai kiện sự này, ta có thể đoán được, người sau lưng này có thể là Thanh Bình hầu hay không. Ta vẫn đang suy nghĩ, có lẽ thiền viện kia cũng không phải dùng để cúng Phật, mà được dùng làm chỗ để bí mật triệu tập cấp dưới. Nhưng mà bọn hắn cũng không ngờ, mùi đàn hương này vốn là loãng, rơi vào trong cái mũi người thường dĩ nhiên không ngửi thấy được, nhưng nếu rơi vào cái mũi của những người học y như chúng ta, thì vẫn có thể tìm ra được dấu vết để lại. Phu quân, chàng nói xem, vô tình nhất là nhà Đế Vương, nhưng hắn chỉ là con trai của thân vương, cũng không phải là huynh đệ ruột thịt của chàng, cho dù có ý định mưu đoạt giang sơn Hoài Nam này, hắn cũng chỉ khuyết một thân phận danh chính ngôn thuận thôi." Thẩm Hành Vu không hiểu được điểm này. Từ xưa đến nay, hoàng tử muốn soán vị, vì để chính mình có một một xuất thân danh chính ngôn thuận, bảo sử quan (quan ghi chép lịch sử) viết mình là con trai của hoàng hậu. Như thế, bọn họ mới có được thân phận con trai trưởng, sau khi soán vị xong, thanh danh sẽ dễ nghe hơn một chút. Nhưng mà, từ xưa đến nay, những kẻ muốn soán vị đều là con trai của hoàng đế, nào có ai là cháu của hoàng đế.
"A Vu, hắn là đệ đệ của ta, thân sinh đệ đệ." Mộ Phi Chỉ hôn một nụ hôn xuống bên môi của Thẩm Hành Vu, giọng nói vẫn luôn trầm thấp mát lạnh, cũng không vì nói ra tin tức có tính nổ mạnh này mà cảm xúc có chút gì biến hóa, giống như đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
"Cái gì? Hắn không phải là đường đệ của chàng sao?" Thẩm Hành Vu trở mình lật qua lật lại, giống như là ghé lên trên người Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm chặt nàng, lắc đầu: "Ở bên ngoài, hắn là Thanh Bình hầu, là con trai trưởng của nhị thúc. Nhưng trên thực tế, hắn là đệ đệ thân sinh của ta. Nhị thúc không thể sinh con được, lại là một người sĩ diện đến chết, cảm thấy việc không có được con trai, ông ấy cảm thấy không có mặt mũi gặp tổ tong. Cuối cùng phụ vương không có biện pháp, đành phải giữ lại ta vừa sinh ra, đưa Thiếu Khanh đến quý phủ của nhị thúc, lại chỉ tuyên bố với bên ngoài là mẫu hậu chỉ sinh một vương tử, không phải là sinh đôi."
"Không phải chàng đã nói phụ vương mẫu hậu đi rất sớm, sao việc này chàng lại biết được?" Thẩm Hành Vu ý muốn nói là, sao chàn có thể xác định, Mộ Thiếu Khanh là đệ đệ song sinh của mình? Tuy nhiên bộ dáng của hai người rất giống.
"Lúc trước vương tỷ nghe được lão ma ma trong cung của mẫu hậu nói, về sau tiện thể lại nói cho ta những việc này." Mộ Phi Chỉ giải thích.
"Sao mẫu hậu không nói gì cho chàng?" Thẩm Hành Vu nghĩ thầm rằng việc vứt bỏ con trai của mình sẽ rất khổ sở!
"Mẫu hậu nàng..." Thẩm hành vu cực kỳ kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện, từ trước đến nay bình tĩnh Mộ Phi chỉ tại nhắc tới mẫu thân mình thời điểm có chút quái, này cực kỳ có thể làm của nàng lòng hiếu kỳ, nàng hùng ôm Mộ Phi ngừng, phải muốn hỏi thăm một phen.
"Từ lúc ta có thể nhớ được mọi chuyện, phụ vương đối xử rất tốt với tỷ đệ chúng ta, nhưng mẫu hậu lại có chút lạnh nhạt." Mộ Phi Chỉ nói qua những chuyện lúc nhỏ, Thẩm Hành Vu cũng không để những chuyện mà hắn nói để ở trong lòng. Dù sao, lúc cha mẹ hắn qua đời, hắn cũng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, tình người ấm lạnh sao có thể tin được hoàn toàn?
"Nói đi thì cũng nói lại, nhất định tên Thanh Bình hầu chắc hẳn đã là biết thân phận của mình, cho nên mới muốn âm thầm giết chết chàng, sau đó đàng hoàng đi lên vương vị?" Thẩm Hành Vu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có vì quyền lực mới có thể dụ dỗ Mộ Thiếu Khanh làm ra những việc như vậy.
"Đại khái là vậy, đối với việc phụ vương đưa hắn đến quý phủ của nhị thúc, đại khái hắn cũng có chút oán hận. A Vu, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi nghỉ ngơi một chút đi." Vừa mới dứt lời, Mộ Phi Chỉ liền ôm Thẩm Hành Vu đứng dậy, ôm nàng để lên giường, sau đó giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử, hôn cái trán của nàng một chút, rồi tự mình cỡi quần áo giúp nàng.
"Chàng có cần đi nghỉ ngơi ở cung điện khác hay không?" Thẩm Hành Vu mặc kệ Mộ Phi Chỉ cỡi áo khoác của mình xuống, nhìn tên nam nhân bình tĩnh tự nhiên trước mắt này, đột nhiên tư tưởng xấu của nàng lại trỗi dậy.
"Uhm?" Mộ Phi Chỉ giương mắt, đôi con ngươi thâm trầm hàm xúc không rõ suy nghĩ, nhìn chằm chằm Thẩm Hành Vu.
"Trước ba tháng, chúng ta không thể sinh hoạt vợ chồng." Thẩm Hành Vu mở to một hai, vô cùng khờ dại vô tội nói.
"Nàng thường nói ta hay nói chuyện trực tiếp, nhìn xem nàng hiện giờ đi, nàng cũng rất trực tiếp." Mộ Phi Chỉ dừng động tác trong tay lại, hai tay liền chế trụ cái ót của Thẩm Hành Vu, hôn một nụ hôn thật sâu, sau đó để lên chóp mũi của nàng, có chút thở hổn hển, nói.
"Ha ha." Thẩm Hành Vu bị một màn này làm cho buồn cười, nàng cũng chỉ là đùa giỡn một chút, thấy trên mặt Mộ Phi Chỉ rốt cục cũng mang theo ý cười, cuối cùng nàng cũng mãn nguyện chui vào trong chăn, rất thoải mái lăn qua lăn lại. Khi Mộ Phi Chỉ vào trong chăn, nàng cũng rất tự động hướng lăn vào trong lòng hắn, tất cả hành động liền mạch lưu loát.
"Mộ Phi Chỉ, chàng nói tại sao ta lại bị chàng lừa gạt đến chỗ tay vậy." Trong lúc mơ mơ màng màng, nửa mộng nữa tỉnh, Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm thật chặt, bỗng nhiên nàng nỉ non một tiếng.
……
"Phu quân, nếu chàng đã biết được Thanh Bình hầu có ý đồ mưu phản, vì sao chàng lại không ra tay?"
"Mạng lưới tình báo của hắn quá lớn, phải thực sự có mười phân nắm chắc mới có thể diệt trừ hoàn toàn."
"Phu quân, rõ ràng hai người các ngươi đều đã biết được ý đồ của đối phương, nhưng ở mặt ngoài vẫn lại cứ giả vờ hài hòa như vậy, thật sự là quá khó khắn."
"A Vu, ngoan ngoãn ăn cơm, trong lúc dùng bữa không được nói quá nhiều." Giọng nói của người nào đó mang theo vài phần bất đắc dĩ và sủng nịch.
"Bảo Bảo, hiện giờ ta mang thai ngươi, phụ vương ngươi bắt đầu ghét bỏ ta rồi." Giọng nói của Thẩm Hành Vu vô cùng ủy khuất.
"..." Khóe miệng người nào đó giật giật, nhưng lại không thể phản bác được.
Ba ngày sau,
Thẩm Hành Vu ôm lấy lò sưởi, đang đi tới đi lui ở trong sân, lại thấy bước chân của Hoa Dung vội vàng đi về phía nơi này. Thạch Lựu đi theo sau lưng Thẩm Hành Vu kêu một tiếng, rất nghi ngờ nói: "Hoa Dung, không phải ngươi đi Nội Vụ phủ nhận đồ sao? Sao đồ vẫn chưa lấy đã trở lại rồi hả ?"
Hoa Dung thở hổn hển đi đến trước mặt hai người, bế quả cầu trắng ở dưới đất lên, rất lầ kinh ngạc nói với Thẩm Hành Vu: "Chủ tử, hôm nay nô tỳ nghe nói một chuyện kì lạ."
"Nói nghe một chút." Thẩm Hành Vu để lò sưởi xuống dười, tay ôm lấy Cầu Cầu vào trong lòng, vuốt ve bộ lông của nó, cười hỏi.
"Nghe người của Nội Vụ phủ nói, một vị công chúa của Hoài Bắc muốn đến Hoài Nam tuyển chọn Phò mã." Tốc độ nói của Hoa Dung cực nhanh.
"Chuyện hòa thân cũng không ít, nhưng lại vội vàng tới đây như thế, vị công chúa này là lần đầu tiên." Thạch Lưu nghi hoặc lắc đầu, việc này có chút kỳ lạ?
"Trọng điểm là, hai người đoán kia vị công chúa đang hướng về ai?” Biểu tình trên mặt rất là sinh động. Nàng ôm bí mật, nhìn biểu tình của Thẩm Hành Vu và Thạch Lưu đoán không ra biểu tình, không khỏi trừng to mắt nói với hai người: "Thanh Bình hầu! Từ sau khi vương thượng đại hôn, Thanh Bình hầu đã nhanh chóng trở thành một nam tử chạm tay có thể bỏng ở kinh thành. Vị công chúa Hoài Bắc này ở kinh đô vẫn không thể nổ ra!" Hoa Dung chậc chậc hai tiếng, rất là cảm thán nói.
"Thạch Lưu, ngươi biết vị công chúa kia đến đây là và cái gì? Họ gì tên gì?" Thẩm Hành Vu trở nên trầm mặc, Hoài Bắc có ba vị công chúa, nổi danh nhất là một người do hoàng hậu sinh ra, cũng là thân muội muội của Tần Huyền Qua, hai người khác là do hai vị cung phi sinh ra, nàng vẫn chưa nhìn ra..
"Mấy người này cũng không có nghe nói, nghe nói là một vị.." Thạch Lưu than thở nói.
Thẩm Hành Vu yên lặng, hòa thân lại muốn phát sinh vào thời điểm như thế này này, hơn nữa còn dính dáng đến đến Mộ Thiếu Khanh, chỉ sợ là có huyền cơ khác. Nàng vỗ về lông của Cầu Cầu, nghĩ thầm rằng, khi Mộ Phi Chỉ trở về, nhất định nàng phải nói một chuyện một lần thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.