🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai người được gã sai vặt dẫn đường đi vào nhã gian* ở lầu hai, Thẩm Hành Vu vừa mới ngồi xuống, Mộ Phi Chỉ liền kéo tấm mành ở hai bên cửa xuống, chỉ để một khoảng trước mắt. (*nhã gian: gian phòng nhã nhặn, không thô tục)
“Phu quân, có người quen ở đối diện đó.” Thẩm Hành Vu ghé vào lỗ tai Mộ Phi Chỉ nói, ánh mắt nhìn nghiêng về phía đối diện, Bởi vì kỹ viện này có kiến trúc hình tròn, cho nên lầu hai là hình tròn, lầu một ở phía dưới là sân khấu hình tròng, có tầm ngắm ba trăm sáu mươi độ.
Mộ Phi Chỉ nhìn về phía đối diện, thấy một công tử ôn nhuận, ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới sân khấu. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt từ đối diện tới, người nọ chợt quay đầu lại, nhưng vì Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ dịch dung, cho nên người nọ cũng không nhận ra bọn họ.
“Sao Thanh Bịnh Hậu lại ở chỗ này?” Thẩm Hành Vu hởi Mộ Phi Chỉ, trong giọng nói cũng không có nhiều ngạc nhiên, giống như là chuyện này vẫn trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận được.
“ Ai biết được? Vốn Thiếu Khanh cũng tích lưu luyên thanh lâu, quán hát.” Vẻ mặt Mộ Phi Chỉ nhàn nhạt, nhưng con ngươi thâm thúy lại trở lên thâm trầm.
“Nàng cầm thanh chủy thủ này làm cái gì?” Mộ Phi Chỉ cúi đầu, nhìn thấy Thẩm Hành Vu ở trong lòng hắn, vẻ mặt không thay đổi cầm lấy một thanh chủy thủ. Đây là đồ mà lúc đố đèn đã thắng được. Vừa nãy hắn đã cầm lấy toàn bộ món đồ chơi nhở đó vào trong lòng, nhưng Thẩm Hành Vu vẫn giữ lại một thanh chủy thủ nhỏ ở trên người.
“Nhìn nó rất thu vị, hơn nữa, chàng nhìn nó nhỏ như vậy, nếu dùng để phòng thân là tốt nhất.” Thẩm Hành Vu cười cười, rất tùy tiện để nó vào trong tay áo.
“A Vu, hôm nay chúng ta chỉ đến ngắm cảnh, nàng đừng quấy rối.” Mộ Phi Chỉ bị chấn trụ bởi ý cười hàm súc không rõ nghĩa kia của Thẩm Hành Vu, hắn cực kì sợ nàng làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt đến bản thân mình, dù sao hiện giờ nàng là người có thai.
"Đã bao giờ chàng thấy ta gây rối chưa?" Thẩm Hành Vu ghét bỏ liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn vào sân khấu dưới tới lầu một.
Bốn phía sân khấu kia không biết lúc nào đã được vây quanh bằng những tấm rèm mỏng đầy màu sắc, khiến cho người ta cảm thấy mông lung. Đám quần chúng cũng bởi biến hóa nho nhỏ này mà từ trạng thái ồn ào bắt đầu trở nên yên lặng, ánh mắt sáng quắc nhìn xuống phía dưới lầu.
"Chắc là một nữ tử, đêm nay thanh lâu này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều. Chàng nhìn đám người ở dưới lầu xem, ngân phiếu cũng đã lộ hết ra rồi." Khóe miệng Thẩm Hành Vu mỉm cười nhìn về phía đám nam nhân ở dưới lầu, ánh mắt bọn họ đang toát lên tia sắc dâm, khẽ ‘chậc chậc’ hai tiếng.
"Từ trước đến nay, nữ tử giả vờ đoan chính không cần tiền bạc hoặc giả bộ thanh cao, không vướng một chút hồng trần cũng không thiếu." Mộ Phi Chỉ ý nói là, có khả năng đêm nay thanh lâu này không kiếm được chút tiền bạc gì, bởi vì một khi nàng kia thấy ai thuận mắt, chuyện không lấy một xu cũng có thể xảy ra.
"Chàng cảm thấy mắt những người đó đều mù hết sao?" Thẩm Hành Vu không có chút tin tưởng có loại giao dịch thuần túy như vậy, cho dù nữ tử bán mình kia đồng ý, nhưng còn tú bà thì sao? Bà ta giữ được khế ước bán thân của các cô nương kia, đối với bà ta mà nói, những nữ tử này đều là cây rụng tiền, huống chi là hoa khôi lại càng kiếm được nhiều hơn nữa.
"Đến gần ta một chút." Mộ Phi Chỉ không đáp lại câu nói của Thẩm Hành Vu, chỉ kéo Thẩm Hành Vu đến gần mình hơn.
Thẩm Hành Vu có chút thiếu tự nhiên nói: "Mộ Phi Chỉ, đừng quên, hiện giờ hai chúng ta đang mặc nam trang, sẽ bị người ta nghĩ là đoạn tụ."
"Hiện giờ nàng mới nhớ tới mình đang mặc nam trang, nhưng ta vẫn nhớ rõ, lúc đi trên đường, nàng vẫn cứ lôi kéo tay ta để làm nũng. Lúc đó trên đường có nhiều người như vậy nàng còn không có kiêng dè, hiện giờ còn lo lắng cái gì?" Mộ Phi Chỉ cười khẽ một tiếng, đưa bàn tay đến phía sau nàng, lôi kéo nàng tới gần cạnh mình.
"Suỵt, sắp bắt đầu." Thẩm Hành Vu nhéo một cái lên người hắn, sau đó lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ bốn phía. Đợi lúc nàng ngẩng đầu nhìn ra, trước mắt đã là một mảnh hỗn loạn. Những tấm rèm mỏng đang bao quanh sân khấu đột nhiên rơi xuống, sau đó chỉ thấy đủ loại hoa với nhiều màu sắc như những giọt mưa từ bốn phía rơi lên trên sân khấu. Ngay trong cơn mưa cánh hoa, một bóng người xinh đẹp bay lên trên cao, trong tiếng hoan hô của đám nam nhân, bóng người kia nhẹ nhàng giống như bươm buớm, chậm rãi từ trên sân khấu bay lên không trung. Rất nhiều cánh hoa với đủ mọi màu sắc tuôn rơi ở cạnh nàng. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc dài được vấn thành một búi tóc đơn giản, khuôn mặt được che bằng một tấm lụa trắng, thân thể nhẹ nhàng đến khó tin, mà thân hình của nàng đẹp đến mức rung động lòng người. Nhất thời tròng mắt của một đám nam nhân bị hấp dẫn bởi hình ảnh động lòng người này, tiếng hoan hô ngày càng cao hơn.
"Ngược lại, cô nương Đào Yểu này là một người khéo léo." Thẩm Hành Vu cảm thán một câu, nàng quay đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, muốn biết phản ứng khi hắn nhìn thấy nữ nhân động lòng người như vậy là gì. Kết quả mới vừa quay đầu, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt nhàm chán đến chết, ánh mắt nhìn xung quanh, giống như đang đề phòng cái gì.
"Phu quân, chàng nói nữ tử này có đẹp không?" Thẩm Hành Vu cười tít mắt hỏi Mộ Phi Chỉ.
"Không dễ nhìn bằng nàng." Mộ Phi Chỉ vừa bất động thanh sắc tuần tra xung quanh, vừa nói với Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nhìn vẻ mặt nói cho qua kia của hắn, cười ha ha, lại quay đầu lại nhìn, nàng kia đã yên lặng đứng trong không trung. Thẩm Hành Vu thông qua thân hình của nàng kia, mơ hồ nhìn ra được, cô nương này biết võ công.
Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nương kia lay động tay áo, tự nhiên đứng múa, chuyện động trong không trung. Dáng người mạn diệu kia, thêm vào đó là tiếng tiêu bay ra từ bốn phía không biết là từ lúc nào. Thật sự rất có điều kiện.
Tiếng tiêu kia vô cùng trầm thấp, nhưng lại mang theo một loại ma lực, có thể kéo người ta vào trong bầu không khí mà nó đã xây dựng lên, tất cả cảm xúc đều bị trì hoãn, Thẩm Hành Vu nhéo nhéo mi tâm của mình, lắc đầu, trong lòng cười lạnh.
Không khí trong đại sảnh đã bị tiếng tiêu yên tĩnh và vũ điệu ôn hòa, chậm rãi này cuốn vào, dường như tất cả mọi người ngày càng đắm chìm trong cảnh tượng động lòng người đó, tất cả cảm xúc cũng trở nên trì độ. Ngay trong khoảng thời gian yên tĩnh đó, chợt có một trận gió thổi về phía Mộ Phi Chỉ. Lúc Thẩm Hành Vu cẩn thận nhìn ra, một bóng người cầm kiếm đã bay đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ phản ứng có chút hơi chậm chạp, hắn nghiêng người tránh thoát. Cũng ngay lúc Mộ Phi Chỉ tránh thoát được kiếm người nọ, vốn nữ tử đang nhảy múa giữa không trung, thừa dịp Mộ Phi Chỉ phân tâm, chẳng biết lúc nào trong tay đã thêm một thanh kiếm, nhanh chóng bay tới về phía Thẩm Hành Vu.
Người ở dưới đại sảnh dường như đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Thế cho nên, đến kinh hô mà bọn họ cũng quên kêu ra tiếng. Ánh mắt bọn họ không hẹn đều nhìn về phía một gian phòng ở lầu hai. Chỉ thấy một nam nhân có dáng người cao gầy, ánh mắt lãnh ngạnh vứt một cổ thi thể xuống lầu, mà bên cạnh hắn là một nam nhân khá thập, mặt đang tràn đầy ý cười, đứng đối diện Đào Yểu cô nương. Đào Yểu cô nương vẫn duy trì tư thế cầm kiếm vừa rồi, chẳng qua thanh kiếm kia vẫn chưa gây thương tích chút nào cho nam nhân, ngược lại có máu chảy ra từ trong thân thể cô nương Đào Yểu nhỏ giọt rơi xuống lầu một.
Thẩm Hành Vu dùng lực ấn sâu dao găm vào trong thân thể của Đào Yểu. Tuy là cảnh giết người, nhưng vẻ mặt Thẩm Hành Vu mang cười, không có một tia sợ hãi. Nàng nhìn cô nương Đào Yểu ở đối diện, lộ ánh mắt kinh ngạc ra ngoài, khóe miệng mang theo mạng che mặt chảy ra máu. Giọng nói nàng sang sảng cười nói với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, chàng xem, hóa ra dao găm này còn có thể kéo dài, nhìn tưởng là cái chủy thủ, nhưng trên thực tế là một thanh kiếm tốt." Thẩm Hành Vu cầm lấy chủy thủ chuyển vài vòng ngay trên người Đào Yểu, nhất thời thanh âm lưỡi dao mài lên huyết nhục vang lên. Thẩm Hành Vu cười lạnh một tiếng, nhìn người ở bốn phía và dưới lầu đang ngước nhìn, nhưng vẫn đắm chìm ở trong kinh ngạc, cười hắc hắc, nói với Đào Yểu đang hấp hối: "Cô nương, đừng bao giờ khinh thường ta, bởi vì ta sẽ khiến cho ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, bản thân mình chết như thế nào." Thẩm Hành Vu trong tiếng thét chói tai của mọi người kia, thu gọn chủy thủ lại. Đào Yểu phun ra một búng máu, thân thể cầm kiếm rơi xuống lầu một. Chỉ là một tầng mỏng manh, cũng đủ để nàng ta chết.
"Hồi cung." Tú bà đang dẫn người xông lên lầu hai, Mộ Phi Chỉ nói một câu với không khí sau người, sau đó ôm lấy thắt lưng của Thẩm Hành Vu bay ra ngoài cửa sổ. Trong một khắc bị Mộ Phi Chỉ kéo đi kia, vậy mà Thẩm Hành Vu lại hơi nhếch miệng cười với người đối diện, trong ánh mắt mang theo sự lanh lợi thông minh lanh lợi và tính kế.
Có thể ở trong kinh đô, đồng thời còn là thanh lâu lớn như vậy, dĩ nhiên Thẩm Hành Vu không thể xem nhẹ phân lượng của nó, nhất định chỗ này có người làm chỗ dựa. Cho nên nàng cũng không cho là bọn họ sẽ có thể bình yên hồi cung. Bởi vì có người ở trong tình huống "ngẫu nhiên" như vậy mà vẫn có thể tiến hành ám sát, tự nhiên đã nhìn ra được phận của bọn họ. Cho nên khẳng định trên đường bọn hắn hồi cung chắc hẳn sẽ không bình yên, nhưng Thẩm Hành Vu tuyệt đối không lo lắng về việc mình không thể quay về được.
"Nương nương, người đúng là một cơ hội biểu hiện cũng không cho thuộc hạ." Cả người Bạch Tước mặc một bộ áo trắng, đi theo sau Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, giống như nén giận, nhưng lại mang theo một ý cười trêu nói với Thẩm Hành Vu.
Lúc này Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm vào trong ngực, chạy vội ở trên nóc nhà,nhưng nghe thấy câu nói kia của Bạch Tước, nàng cười nói: "Hôm nay ngứa tay, đột nhiên lại muốn giết người."
Những lời này nói ra, vẻ mặt của Bạch Tước và Hắc Ưng ở sau lưng hai người đen xì, toát mồ hôi.
"Thẩm Hành Vu, lời nói của ta nàng đều coi là gió thoảng bên tai đúng hay không?" Mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, quát Thẩm Hành Vu.
"Phu quân..." Thẩm Hành Vu vừa muốn mở miệng, tốc độ dưới chân của Mộ Phi Chỉ đột nhiên trở lên nhanh hơn, vừa di chuyển, Thẩm Hành Vu chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói: "Trở về chúng ta sẽ tính sổ sau."
Dường như người truy sát phía sau hơi nhiều, tay chân Hắc Ưng và Bạch Tước lanh lẹ giải quyết hậu quả thật tốt ở phía sau. Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu chạy ở trên nóc nhà. Ngay khi hắn định dẫn Thẩm Hành Vu chạy về phía cửa chính của Vương Cung, một chiếc xe ngựa giống như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt mấy người, một cái đèn lồng màu đỏ treo tại trên đầu xe ngựa. Thẩm Hành Vu không thấy rõ bóng người ngồi ở trước xe ngựa kia, nhưng lại là nhận ra một đầu tóc trắng, người nọ không thể nghi ngờ chính là Đỗ Trọng.
"Sao lại chậm như vậy, ta đã đợi gần nửa canh giờ rồi." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, trực tiếp xông vào trong xe ngựa kia, tốc độ Đỗ Trọng rất nhanh, giơ roi ngựa lên, lẩm bẩm một câu sau lưng hai người.
"Chúng ta đi vào may ra mới được nửa canh giờ." Thẩm Hành Vu than thở một câu.
"Các ngươi thông đồng thành một khối?" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu lên trên chân mình, hai tay hung hăng bóp chặt eo của nàng, cả câu nói giống như là cắn răng nói ra.
Cảm nhận được sau lưng truyền ra từng cơn tức giân, Thẩm Hành Vu làm nũng cọ xát lồng ngực ở sau lưng, giọng nói mềm mại xuống: "Phu quân, ta..."
"Đừng có dùng một chiêu này, ta còn không biết khi nào thì các ngươi lại quan hệ tốt như vậy!" Hiện giờ Mộ Phi Chỉ nổi giận đùng đùng, chuyện này giống như đã được lên kế hoạch rất tốt từ trước. Tính cả chuyện Bạch Tước đáng nhẽ phải đứng ở Thiên Cơ lâu, còn có Đỗ Trọng phải đứng ở Ly Viên. Sở dĩ hai người bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi này, nhất định là có an bài từ sớm, thì ra nữ nhân này chỉ giấu diếm một mình hắn.
"Phu quân." Thẩm Hành Vu xoay người, ôm cổ Mộ Phi Chỉ, rất là nhu thuận cọ xát vào hắn, sau đó nói: "Ta thừa nhận, muốn đi xem hoa đăng là thật, lấy cái danh đi dạo kỹ viện cũng là thật, ta chỉ là muốn nhìn một cái, xem bản thân mình có đoán đúng hay không. Bạch Tước và sư thúc đúng là do ta kêu tới giúp đỡ, ta cũng chỉ là ngừa có gì sơ sót hay không."
"Ngươi cho rằng hắn không nghĩ đến?" Ngoài xe đột nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Trọng: "Mộ Phi Chỉ, cho dù hôm nay ta và Bạch Tước không đến, ngươi cũng đã sớm có quyết định của chính mình đúng hay không? Ta cũng không tin, trừ bỏ một mình Hắc Ưng, đến một người khác ngươi cũng không bố trí chắc? Nhất định mặt sau của xe ngựa sẽ không thiếu người âm thầm bảo vệ. Lấy trình độ coi trọng của ngươi đối với nha đầu kia, có khi ngươi còn kêu toàn bộ Thiên Cơ lâu đến mới cảm thấy đủ."
"Câm miệng cho ta." Mộ Phi Chỉ tung ra một trận chưởng phong ra ngoài, may mà Đỗ Trọng khéo léo trốn tránh được.
"Lần sau sẽ không thế. Lần sau chàng muốn đi thanh lâu thì phải nhớ rõ mang theo ta, không cho phép im lặng giữ một mình." Thẩm Hành Vu lăn vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, làm tổ trong đó, đối với tính cách của Mộ Phi Chỉ, nàng hiểu biết khá nhiều. Nàng biết, hắn là một người ăn mềm không ăn cứng.
"Có ai đang mang theo Bảo Bảo còn làm loạn giống nàng như vậy không?" Mộ Phi Chỉ nhớ tới một màn kia ở thanh lâu lúc nãy. Thậm chí hắn còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hành Vu đã đánh đòn phủ đầu. Thậm chí thân thể Đào Yểu kia vừa mới bay đến trước mặt nàng, nàng liền cầm chủy thủ có thể biến dạng trong tay, duỗi ra ngoài, cách không giết người. Nếu không phải có lan can ngăn cản, chỉ sợ thân thể Đào Yểu đã sớm rơi xuống. Mộ Phi Chỉ không thể phủ nhận, một khắc kia, Thẩm Hành Vu và ánh sáng trong mắt nàng tỏa ra, làm cho hắn mê muội vô cùng. Đây là nữ nhân của hắn, hắn vẫn luôn muốn bảo hộ ở sau người, lại không cam nguyện làm một nữ nhân mềm mại như hoa.
Mộ Phi Chỉ vừa mới mở miệng "trách cứ" liền không thể dừng lại, Thẩm Hành Vu đành phải đưa mặt lên trước, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn chặn lại, chủ động hôn lên môi của hắn.
Từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ không có sức chống cự đối với sự chủ động của nàng, hắn hóa tất cả "phẫn nộ" thành nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, biến bị động thành chủ động. Nhất thời trong xe ngựa chỉ còn lại âm thanh thở dốc.
Ngay khi hai người hôn triền miên, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Mộ Phi Chỉ tức giận, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Đỗ Trọng đang lái xe, cách một cái mành. Đỗ Trọng không chút để ý đến ánh mắt sau lưng, ngược lại âm hiểm cười khách khách hai tiếng, nói: "Đường không tốt, có tảng đá, các ngươi nên ngồi vững."
"Phu quân, vì sao Thanh Bình Hậu này lại làm ra loại chuyện này? Ta vốn tưởng rằng các ngươi là huynh đệ tốt." Xe ngựa chậm rãi chạy vào Vương Cung, Thẩm Hành Vu ôm Mộ Phi chỉ, khe khẽ thở dài một hơi, hỏi.
"Vô tình nhất là nhà Đế Vương."
Hai người được gã sai vặt dẫn đường đi vào nhã gian* ở lầu hai, Thẩm Hành Vu vừa mới ngồi xuống, Mộ Phi Chỉ liền kéo tấm mành ở hai bên cửa xuống, chỉ để một khoảng trước mắt. (*nhã gian: gian phòng nhã nhặn, không thô tục)
“Phu quân, có người quen ở đối diện đó.” Thẩm Hành Vu ghé vào lỗ tai Mộ Phi Chỉ nói, ánh mắt nhìn nghiêng về phía đối diện, Bởi vì kỹ viện này có kiến trúc hình tròn, cho nên lầu hai là hình tròn, lầu một ở phía dưới là sân khấu hình tròng, có tầm ngắm ba trăm sáu mươi độ.
Mộ Phi Chỉ nhìn về phía đối diện, thấy một công tử ôn nhuận, ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới sân khấu. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt từ đối diện tới, người nọ chợt quay đầu lại, nhưng vì Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ dịch dung, cho nên người nọ cũng không nhận ra bọn họ.
“Sao Thanh Bịnh Hậu lại ở chỗ này?” Thẩm Hành Vu hởi Mộ Phi Chỉ, trong giọng nói cũng không có nhiều ngạc nhiên, giống như là chuyện này vẫn trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận được.
“ Ai biết được? Vốn Thiếu Khanh cũng tích lưu luyên thanh lâu, quán hát.” Vẻ mặt Mộ Phi Chỉ nhàn nhạt, nhưng con ngươi thâm thúy lại trở lên thâm trầm.
“Nàng cầm thanh chủy thủ này làm cái gì?” Mộ Phi Chỉ cúi đầu, nhìn thấy Thẩm Hành Vu ở trong lòng hắn, vẻ mặt không thay đổi cầm lấy một thanh chủy thủ. Đây là đồ mà lúc đố đèn đã thắng được. Vừa nãy hắn đã cầm lấy toàn bộ món đồ chơi nhở đó vào trong lòng, nhưng Thẩm Hành Vu vẫn giữ lại một thanh chủy thủ nhỏ ở trên người.
“Nhìn nó rất thu vị, hơn nữa, chàng nhìn nó nhỏ như vậy, nếu dùng để phòng thân là tốt nhất.” Thẩm Hành Vu cười cười, rất tùy tiện để nó vào trong tay áo.
“A Vu, hôm nay chúng ta chỉ đến ngắm cảnh, nàng đừng quấy rối.” Mộ Phi Chỉ bị chấn trụ bởi ý cười hàm súc không rõ nghĩa kia của Thẩm Hành Vu, hắn cực kì sợ nàng làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt đến bản thân mình, dù sao hiện giờ nàng là người có thai.
"Đã bao giờ chàng thấy ta gây rối chưa?" Thẩm Hành Vu ghét bỏ liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn vào sân khấu dưới tới lầu một.
Bốn phía sân khấu kia không biết lúc nào đã được vây quanh bằng những tấm rèm mỏng đầy màu sắc, khiến cho người ta cảm thấy mông lung. Đám quần chúng cũng bởi biến hóa nho nhỏ này mà từ trạng thái ồn ào bắt đầu trở nên yên lặng, ánh mắt sáng quắc nhìn xuống phía dưới lầu.
"Chắc là một nữ tử, đêm nay thanh lâu này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều. Chàng nhìn đám người ở dưới lầu xem, ngân phiếu cũng đã lộ hết ra rồi." Khóe miệng Thẩm Hành Vu mỉm cười nhìn về phía đám nam nhân ở dưới lầu, ánh mắt bọn họ đang toát lên tia sắc dâm, khẽ ‘chậc chậc’ hai tiếng.
"Từ trước đến nay, nữ tử giả vờ đoan chính không cần tiền bạc hoặc giả bộ thanh cao, không vướng một chút hồng trần cũng không thiếu." Mộ Phi Chỉ ý nói là, có khả năng đêm nay thanh lâu này không kiếm được chút tiền bạc gì, bởi vì một khi nàng kia thấy ai thuận mắt, chuyện không lấy một xu cũng có thể xảy ra.
"Chàng cảm thấy mắt những người đó đều mù hết sao?" Thẩm Hành Vu không có chút tin tưởng có loại giao dịch thuần túy như vậy, cho dù nữ tử bán mình kia đồng ý, nhưng còn tú bà thì sao? Bà ta giữ được khế ước bán thân của các cô nương kia, đối với bà ta mà nói, những nữ tử này đều là cây rụng tiền, huống chi là hoa khôi lại càng kiếm được nhiều hơn nữa.
"Đến gần ta một chút." Mộ Phi Chỉ không đáp lại câu nói của Thẩm Hành Vu, chỉ kéo Thẩm Hành Vu đến gần mình hơn.
Thẩm Hành Vu có chút thiếu tự nhiên nói: "Mộ Phi Chỉ, đừng quên, hiện giờ hai chúng ta đang mặc nam trang, sẽ bị người ta nghĩ là đoạn tụ."
"Hiện giờ nàng mới nhớ tới mình đang mặc nam trang, nhưng ta vẫn nhớ rõ, lúc đi trên đường, nàng vẫn cứ lôi kéo tay ta để làm nũng. Lúc đó trên đường có nhiều người như vậy nàng còn không có kiêng dè, hiện giờ còn lo lắng cái gì?" Mộ Phi Chỉ cười khẽ một tiếng, đưa bàn tay đến phía sau nàng, lôi kéo nàng tới gần cạnh mình.
"Suỵt, sắp bắt đầu." Thẩm Hành Vu nhéo một cái lên người hắn, sau đó lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ bốn phía. Đợi lúc nàng ngẩng đầu nhìn ra, trước mắt đã là một mảnh hỗn loạn. Những tấm rèm mỏng đang bao quanh sân khấu đột nhiên rơi xuống, sau đó chỉ thấy đủ loại hoa với nhiều màu sắc như những giọt mưa từ bốn phía rơi lên trên sân khấu. Ngay trong cơn mưa cánh hoa, một bóng người xinh đẹp bay lên trên cao, trong tiếng hoan hô của đám nam nhân, bóng người kia nhẹ nhàng giống như bươm buớm, chậm rãi từ trên sân khấu bay lên không trung. Rất nhiều cánh hoa với đủ mọi màu sắc tuôn rơi ở cạnh nàng. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc dài được vấn thành một búi tóc đơn giản, khuôn mặt được che bằng một tấm lụa trắng, thân thể nhẹ nhàng đến khó tin, mà thân hình của nàng đẹp đến mức rung động lòng người. Nhất thời tròng mắt của một đám nam nhân bị hấp dẫn bởi hình ảnh động lòng người này, tiếng hoan hô ngày càng cao hơn.
"Ngược lại, cô nương Đào Yểu này là một người khéo léo." Thẩm Hành Vu cảm thán một câu, nàng quay đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, muốn biết phản ứng khi hắn nhìn thấy nữ nhân động lòng người như vậy là gì. Kết quả mới vừa quay đầu, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt nhàm chán đến chết, ánh mắt nhìn xung quanh, giống như đang đề phòng cái gì.
"Phu quân, chàng nói nữ tử này có đẹp không?" Thẩm Hành Vu cười tít mắt hỏi Mộ Phi Chỉ.
"Không dễ nhìn bằng nàng." Mộ Phi Chỉ vừa bất động thanh sắc tuần tra xung quanh, vừa nói với Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nhìn vẻ mặt nói cho qua kia của hắn, cười ha ha, lại quay đầu lại nhìn, nàng kia đã yên lặng đứng trong không trung. Thẩm Hành Vu thông qua thân hình của nàng kia, mơ hồ nhìn ra được, cô nương này biết võ công.
Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nương kia lay động tay áo, tự nhiên đứng múa, chuyện động trong không trung. Dáng người mạn diệu kia, thêm vào đó là tiếng tiêu bay ra từ bốn phía không biết là từ lúc nào. Thật sự rất có điều kiện.
Tiếng tiêu kia vô cùng trầm thấp, nhưng lại mang theo một loại ma lực, có thể kéo người ta vào trong bầu không khí mà nó đã xây dựng lên, tất cả cảm xúc đều bị trì hoãn, Thẩm Hành Vu nhéo nhéo mi tâm của mình, lắc đầu, trong lòng cười lạnh.
Không khí trong đại sảnh đã bị tiếng tiêu yên tĩnh và vũ điệu ôn hòa, chậm rãi này cuốn vào, dường như tất cả mọi người ngày càng đắm chìm trong cảnh tượng động lòng người đó, tất cả cảm xúc cũng trở nên trì độ. Ngay trong khoảng thời gian yên tĩnh đó, chợt có một trận gió thổi về phía Mộ Phi Chỉ. Lúc Thẩm Hành Vu cẩn thận nhìn ra, một bóng người cầm kiếm đã bay đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ phản ứng có chút hơi chậm chạp, hắn nghiêng người tránh thoát. Cũng ngay lúc Mộ Phi Chỉ tránh thoát được kiếm người nọ, vốn nữ tử đang nhảy múa giữa không trung, thừa dịp Mộ Phi Chỉ phân tâm, chẳng biết lúc nào trong tay đã thêm một thanh kiếm, nhanh chóng bay tới về phía Thẩm Hành Vu.
Người ở dưới đại sảnh dường như đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Thế cho nên, đến kinh hô mà bọn họ cũng quên kêu ra tiếng. Ánh mắt bọn họ không hẹn đều nhìn về phía một gian phòng ở lầu hai. Chỉ thấy một nam nhân có dáng người cao gầy, ánh mắt lãnh ngạnh vứt một cổ thi thể xuống lầu, mà bên cạnh hắn là một nam nhân khá thập, mặt đang tràn đầy ý cười, đứng đối diện Đào Yểu cô nương. Đào Yểu cô nương vẫn duy trì tư thế cầm kiếm vừa rồi, chẳng qua thanh kiếm kia vẫn chưa gây thương tích chút nào cho nam nhân, ngược lại có máu chảy ra từ trong thân thể cô nương Đào Yểu nhỏ giọt rơi xuống lầu một.
Thẩm Hành Vu dùng lực ấn sâu dao găm vào trong thân thể của Đào Yểu. Tuy là cảnh giết người, nhưng vẻ mặt Thẩm Hành Vu mang cười, không có một tia sợ hãi. Nàng nhìn cô nương Đào Yểu ở đối diện, lộ ánh mắt kinh ngạc ra ngoài, khóe miệng mang theo mạng che mặt chảy ra máu. Giọng nói nàng sang sảng cười nói với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, chàng xem, hóa ra dao găm này còn có thể kéo dài, nhìn tưởng là cái chủy thủ, nhưng trên thực tế là một thanh kiếm tốt." Thẩm Hành Vu cầm lấy chủy thủ chuyển vài vòng ngay trên người Đào Yểu, nhất thời thanh âm lưỡi dao mài lên huyết nhục vang lên. Thẩm Hành Vu cười lạnh một tiếng, nhìn người ở bốn phía và dưới lầu đang ngước nhìn, nhưng vẫn đắm chìm ở trong kinh ngạc, cười hắc hắc, nói với Đào Yểu đang hấp hối: "Cô nương, đừng bao giờ khinh thường ta, bởi vì ta sẽ khiến cho ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, bản thân mình chết như thế nào." Thẩm Hành Vu trong tiếng thét chói tai của mọi người kia, thu gọn chủy thủ lại. Đào Yểu phun ra một búng máu, thân thể cầm kiếm rơi xuống lầu một. Chỉ là một tầng mỏng manh, cũng đủ để nàng ta chết.
"Hồi cung." Tú bà đang dẫn người xông lên lầu hai, Mộ Phi Chỉ nói một câu với không khí sau người, sau đó ôm lấy thắt lưng của Thẩm Hành Vu bay ra ngoài cửa sổ. Trong một khắc bị Mộ Phi Chỉ kéo đi kia, vậy mà Thẩm Hành Vu lại hơi nhếch miệng cười với người đối diện, trong ánh mắt mang theo sự lanh lợi thông minh lanh lợi và tính kế.
Có thể ở trong kinh đô, đồng thời còn là thanh lâu lớn như vậy, dĩ nhiên Thẩm Hành Vu không thể xem nhẹ phân lượng của nó, nhất định chỗ này có người làm chỗ dựa. Cho nên nàng cũng không cho là bọn họ sẽ có thể bình yên hồi cung. Bởi vì có người ở trong tình huống "ngẫu nhiên" như vậy mà vẫn có thể tiến hành ám sát, tự nhiên đã nhìn ra được phận của bọn họ. Cho nên khẳng định trên đường bọn hắn hồi cung chắc hẳn sẽ không bình yên, nhưng Thẩm Hành Vu tuyệt đối không lo lắng về việc mình không thể quay về được.
"Nương nương, người đúng là một cơ hội biểu hiện cũng không cho thuộc hạ." Cả người Bạch Tước mặc một bộ áo trắng, đi theo sau Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, giống như nén giận, nhưng lại mang theo một ý cười trêu nói với Thẩm Hành Vu.
Lúc này Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm vào trong ngực, chạy vội ở trên nóc nhà,nhưng nghe thấy câu nói kia của Bạch Tước, nàng cười nói: "Hôm nay ngứa tay, đột nhiên lại muốn giết người."
Những lời này nói ra, vẻ mặt của Bạch Tước và Hắc Ưng ở sau lưng hai người đen xì, toát mồ hôi.
"Thẩm Hành Vu, lời nói của ta nàng đều coi là gió thoảng bên tai đúng hay không?" Mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, quát Thẩm Hành Vu.
"Phu quân..." Thẩm Hành Vu vừa muốn mở miệng, tốc độ dưới chân của Mộ Phi Chỉ đột nhiên trở lên nhanh hơn, vừa di chuyển, Thẩm Hành Vu chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói: "Trở về chúng ta sẽ tính sổ sau."
Dường như người truy sát phía sau hơi nhiều, tay chân Hắc Ưng và Bạch Tước lanh lẹ giải quyết hậu quả thật tốt ở phía sau. Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu chạy ở trên nóc nhà. Ngay khi hắn định dẫn Thẩm Hành Vu chạy về phía cửa chính của Vương Cung, một chiếc xe ngựa giống như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt mấy người, một cái đèn lồng màu đỏ treo tại trên đầu xe ngựa. Thẩm Hành Vu không thấy rõ bóng người ngồi ở trước xe ngựa kia, nhưng lại là nhận ra một đầu tóc trắng, người nọ không thể nghi ngờ chính là Đỗ Trọng.
"Sao lại chậm như vậy, ta đã đợi gần nửa canh giờ rồi." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, trực tiếp xông vào trong xe ngựa kia, tốc độ Đỗ Trọng rất nhanh, giơ roi ngựa lên, lẩm bẩm một câu sau lưng hai người.
"Chúng ta đi vào may ra mới được nửa canh giờ." Thẩm Hành Vu than thở một câu.
"Các ngươi thông đồng thành một khối?" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu lên trên chân mình, hai tay hung hăng bóp chặt eo của nàng, cả câu nói giống như là cắn răng nói ra.
Cảm nhận được sau lưng truyền ra từng cơn tức giân, Thẩm Hành Vu làm nũng cọ xát lồng ngực ở sau lưng, giọng nói mềm mại xuống: "Phu quân, ta..."
"Đừng có dùng một chiêu này, ta còn không biết khi nào thì các ngươi lại quan hệ tốt như vậy!" Hiện giờ Mộ Phi Chỉ nổi giận đùng đùng, chuyện này giống như đã được lên kế hoạch rất tốt từ trước. Tính cả chuyện Bạch Tước đáng nhẽ phải đứng ở Thiên Cơ lâu, còn có Đỗ Trọng phải đứng ở Ly Viên. Sở dĩ hai người bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi này, nhất định là có an bài từ sớm, thì ra nữ nhân này chỉ giấu diếm một mình hắn.
"Phu quân." Thẩm Hành Vu xoay người, ôm cổ Mộ Phi Chỉ, rất là nhu thuận cọ xát vào hắn, sau đó nói: "Ta thừa nhận, muốn đi xem hoa đăng là thật, lấy cái danh đi dạo kỹ viện cũng là thật, ta chỉ là muốn nhìn một cái, xem bản thân mình có đoán đúng hay không. Bạch Tước và sư thúc đúng là do ta kêu tới giúp đỡ, ta cũng chỉ là ngừa có gì sơ sót hay không."
"Ngươi cho rằng hắn không nghĩ đến?" Ngoài xe đột nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Trọng: "Mộ Phi Chỉ, cho dù hôm nay ta và Bạch Tước không đến, ngươi cũng đã sớm có quyết định của chính mình đúng hay không? Ta cũng không tin, trừ bỏ một mình Hắc Ưng, đến một người khác ngươi cũng không bố trí chắc? Nhất định mặt sau của xe ngựa sẽ không thiếu người âm thầm bảo vệ. Lấy trình độ coi trọng của ngươi đối với nha đầu kia, có khi ngươi còn kêu toàn bộ Thiên Cơ lâu đến mới cảm thấy đủ."
"Câm miệng cho ta." Mộ Phi Chỉ tung ra một trận chưởng phong ra ngoài, may mà Đỗ Trọng khéo léo trốn tránh được.
"Lần sau sẽ không thế. Lần sau chàng muốn đi thanh lâu thì phải nhớ rõ mang theo ta, không cho phép im lặng giữ một mình." Thẩm Hành Vu lăn vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, làm tổ trong đó, đối với tính cách của Mộ Phi Chỉ, nàng hiểu biết khá nhiều. Nàng biết, hắn là một người ăn mềm không ăn cứng.
"Có ai đang mang theo Bảo Bảo còn làm loạn giống nàng như vậy không?" Mộ Phi Chỉ nhớ tới một màn kia ở thanh lâu lúc nãy. Thậm chí hắn còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hành Vu đã đánh đòn phủ đầu. Thậm chí thân thể Đào Yểu kia vừa mới bay đến trước mặt nàng, nàng liền cầm chủy thủ có thể biến dạng trong tay, duỗi ra ngoài, cách không giết người. Nếu không phải có lan can ngăn cản, chỉ sợ thân thể Đào Yểu đã sớm rơi xuống. Mộ Phi Chỉ không thể phủ nhận, một khắc kia, Thẩm Hành Vu và ánh sáng trong mắt nàng tỏa ra, làm cho hắn mê muội vô cùng. Đây là nữ nhân của hắn, hắn vẫn luôn muốn bảo hộ ở sau người, lại không cam nguyện làm một nữ nhân mềm mại như hoa.
Mộ Phi Chỉ vừa mới mở miệng "trách cứ" liền không thể dừng lại, Thẩm Hành Vu đành phải đưa mặt lên trước, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn chặn lại, chủ động hôn lên môi của hắn.
Từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ không có sức chống cự đối với sự chủ động của nàng, hắn hóa tất cả "phẫn nộ" thành nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, biến bị động thành chủ động. Nhất thời trong xe ngựa chỉ còn lại âm thanh thở dốc.
Ngay khi hai người hôn triền miên, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Mộ Phi Chỉ tức giận, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Đỗ Trọng đang lái xe, cách một cái mành. Đỗ Trọng không chút để ý đến ánh mắt sau lưng, ngược lại âm hiểm cười khách khách hai tiếng, nói: "Đường không tốt, có tảng đá, các ngươi nên ngồi vững."
"Phu quân, vì sao Thanh Bình Hậu này lại làm ra loại chuyện này? Ta vốn tưởng rằng các ngươi là huynh đệ tốt." Xe ngựa chậm rãi chạy vào Vương Cung, Thẩm Hành Vu ôm Mộ Phi chỉ, khe khẽ thở dài một hơi, hỏi.
"Vô tình nhất là nhà Đế Vương."
Hai người được gã sai vặt dẫn đường đi vào nhã gian* ở lầu hai, Thẩm Hành Vu vừa mới ngồi xuống, Mộ Phi Chỉ liền kéo tấm mành ở hai bên cửa xuống, chỉ để một khoảng trước mắt. (*nhã gian: gian phòng nhã nhặn, không thô tục)
“Phu quân, có người quen ở đối diện đó.” Thẩm Hành Vu ghé vào lỗ tai Mộ Phi Chỉ nói, ánh mắt nhìn nghiêng về phía đối diện, Bởi vì kỹ viện này có kiến trúc hình tròn, cho nên lầu hai là hình tròn, lầu một ở phía dưới là sân khấu hình tròng, có tầm ngắm ba trăm sáu mươi độ.
Mộ Phi Chỉ nhìn về phía đối diện, thấy một công tử ôn nhuận, ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới sân khấu. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt từ đối diện tới, người nọ chợt quay đầu lại, nhưng vì Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ dịch dung, cho nên người nọ cũng không nhận ra bọn họ.
“Sao Thanh Bịnh Hậu lại ở chỗ này?” Thẩm Hành Vu hởi Mộ Phi Chỉ, trong giọng nói cũng không có nhiều ngạc nhiên, giống như là chuyện này vẫn trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận được.
“ Ai biết được? Vốn Thiếu Khanh cũng tích lưu luyên thanh lâu, quán hát.” Vẻ mặt Mộ Phi Chỉ nhàn nhạt, nhưng con ngươi thâm thúy lại trở lên thâm trầm.
“Nàng cầm thanh chủy thủ này làm cái gì?” Mộ Phi Chỉ cúi đầu, nhìn thấy Thẩm Hành Vu ở trong lòng hắn, vẻ mặt không thay đổi cầm lấy một thanh chủy thủ. Đây là đồ mà lúc đố đèn đã thắng được. Vừa nãy hắn đã cầm lấy toàn bộ món đồ chơi nhở đó vào trong lòng, nhưng Thẩm Hành Vu vẫn giữ lại một thanh chủy thủ nhỏ ở trên người.
“Nhìn nó rất thu vị, hơn nữa, chàng nhìn nó nhỏ như vậy, nếu dùng để phòng thân là tốt nhất.” Thẩm Hành Vu cười cười, rất tùy tiện để nó vào trong tay áo.
“A Vu, hôm nay chúng ta chỉ đến ngắm cảnh, nàng đừng quấy rối.” Mộ Phi Chỉ bị chấn trụ bởi ý cười hàm súc không rõ nghĩa kia của Thẩm Hành Vu, hắn cực kì sợ nàng làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt đến bản thân mình, dù sao hiện giờ nàng là người có thai.
"Đã bao giờ chàng thấy ta gây rối chưa?" Thẩm Hành Vu ghét bỏ liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn vào sân khấu dưới tới lầu một.
Bốn phía sân khấu kia không biết lúc nào đã được vây quanh bằng những tấm rèm mỏng đầy màu sắc, khiến cho người ta cảm thấy mông lung. Đám quần chúng cũng bởi biến hóa nho nhỏ này mà từ trạng thái ồn ào bắt đầu trở nên yên lặng, ánh mắt sáng quắc nhìn xuống phía dưới lầu.
"Chắc là một nữ tử, đêm nay thanh lâu này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều. Chàng nhìn đám người ở dưới lầu xem, ngân phiếu cũng đã lộ hết ra rồi." Khóe miệng Thẩm Hành Vu mỉm cười nhìn về phía đám nam nhân ở dưới lầu, ánh mắt bọn họ đang toát lên tia sắc dâm, khẽ ‘chậc chậc’ hai tiếng.
"Từ trước đến nay, nữ tử giả vờ đoan chính không cần tiền bạc hoặc giả bộ thanh cao, không vướng một chút hồng trần cũng không thiếu." Mộ Phi Chỉ ý nói là, có khả năng đêm nay thanh lâu này không kiếm được chút tiền bạc gì, bởi vì một khi nàng kia thấy ai thuận mắt, chuyện không lấy một xu cũng có thể xảy ra.
"Chàng cảm thấy mắt những người đó đều mù hết sao?" Thẩm Hành Vu không có chút tin tưởng có loại giao dịch thuần túy như vậy, cho dù nữ tử bán mình kia đồng ý, nhưng còn tú bà thì sao? Bà ta giữ được khế ước bán thân của các cô nương kia, đối với bà ta mà nói, những nữ tử này đều là cây rụng tiền, huống chi là hoa khôi lại càng kiếm được nhiều hơn nữa.
"Đến gần ta một chút." Mộ Phi Chỉ không đáp lại câu nói của Thẩm Hành Vu, chỉ kéo Thẩm Hành Vu đến gần mình hơn.
Thẩm Hành Vu có chút thiếu tự nhiên nói: "Mộ Phi Chỉ, đừng quên, hiện giờ hai chúng ta đang mặc nam trang, sẽ bị người ta nghĩ là đoạn tụ."
"Hiện giờ nàng mới nhớ tới mình đang mặc nam trang, nhưng ta vẫn nhớ rõ, lúc đi trên đường, nàng vẫn cứ lôi kéo tay ta để làm nũng. Lúc đó trên đường có nhiều người như vậy nàng còn không có kiêng dè, hiện giờ còn lo lắng cái gì?" Mộ Phi Chỉ cười khẽ một tiếng, đưa bàn tay đến phía sau nàng, lôi kéo nàng tới gần cạnh mình.
"Suỵt, sắp bắt đầu." Thẩm Hành Vu nhéo một cái lên người hắn, sau đó lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ bốn phía. Đợi lúc nàng ngẩng đầu nhìn ra, trước mắt đã là một mảnh hỗn loạn. Những tấm rèm mỏng đang bao quanh sân khấu đột nhiên rơi xuống, sau đó chỉ thấy đủ loại hoa với nhiều màu sắc như những giọt mưa từ bốn phía rơi lên trên sân khấu. Ngay trong cơn mưa cánh hoa, một bóng người xinh đẹp bay lên trên cao, trong tiếng hoan hô của đám nam nhân, bóng người kia nhẹ nhàng giống như bươm buớm, chậm rãi từ trên sân khấu bay lên không trung. Rất nhiều cánh hoa với đủ mọi màu sắc tuôn rơi ở cạnh nàng. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc dài được vấn thành một búi tóc đơn giản, khuôn mặt được che bằng một tấm lụa trắng, thân thể nhẹ nhàng đến khó tin, mà thân hình của nàng đẹp đến mức rung động lòng người. Nhất thời tròng mắt của một đám nam nhân bị hấp dẫn bởi hình ảnh động lòng người này, tiếng hoan hô ngày càng cao hơn.
"Ngược lại, cô nương Đào Yểu này là một người khéo léo." Thẩm Hành Vu cảm thán một câu, nàng quay đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, muốn biết phản ứng khi hắn nhìn thấy nữ nhân động lòng người như vậy là gì. Kết quả mới vừa quay đầu, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt nhàm chán đến chết, ánh mắt nhìn xung quanh, giống như đang đề phòng cái gì.
"Phu quân, chàng nói nữ tử này có đẹp không?" Thẩm Hành Vu cười tít mắt hỏi Mộ Phi Chỉ.
"Không dễ nhìn bằng nàng." Mộ Phi Chỉ vừa bất động thanh sắc tuần tra xung quanh, vừa nói với Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nhìn vẻ mặt nói cho qua kia của hắn, cười ha ha, lại quay đầu lại nhìn, nàng kia đã yên lặng đứng trong không trung. Thẩm Hành Vu thông qua thân hình của nàng kia, mơ hồ nhìn ra được, cô nương này biết võ công.
Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nương kia lay động tay áo, tự nhiên đứng múa, chuyện động trong không trung. Dáng người mạn diệu kia, thêm vào đó là tiếng tiêu bay ra từ bốn phía không biết là từ lúc nào. Thật sự rất có điều kiện.
Tiếng tiêu kia vô cùng trầm thấp, nhưng lại mang theo một loại ma lực, có thể kéo người ta vào trong bầu không khí mà nó đã xây dựng lên, tất cả cảm xúc đều bị trì hoãn, Thẩm Hành Vu nhéo nhéo mi tâm của mình, lắc đầu, trong lòng cười lạnh.
Không khí trong đại sảnh đã bị tiếng tiêu yên tĩnh và vũ điệu ôn hòa, chậm rãi này cuốn vào, dường như tất cả mọi người ngày càng đắm chìm trong cảnh tượng động lòng người đó, tất cả cảm xúc cũng trở nên trì độ. Ngay trong khoảng thời gian yên tĩnh đó, chợt có một trận gió thổi về phía Mộ Phi Chỉ. Lúc Thẩm Hành Vu cẩn thận nhìn ra, một bóng người cầm kiếm đã bay đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ phản ứng có chút hơi chậm chạp, hắn nghiêng người tránh thoát. Cũng ngay lúc Mộ Phi Chỉ tránh thoát được kiếm người nọ, vốn nữ tử đang nhảy múa giữa không trung, thừa dịp Mộ Phi Chỉ phân tâm, chẳng biết lúc nào trong tay đã thêm một thanh kiếm, nhanh chóng bay tới về phía Thẩm Hành Vu.
Người ở dưới đại sảnh dường như đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Thế cho nên, đến kinh hô mà bọn họ cũng quên kêu ra tiếng. Ánh mắt bọn họ không hẹn đều nhìn về phía một gian phòng ở lầu hai. Chỉ thấy một nam nhân có dáng người cao gầy, ánh mắt lãnh ngạnh vứt một cổ thi thể xuống lầu, mà bên cạnh hắn là một nam nhân khá thập, mặt đang tràn đầy ý cười, đứng đối diện Đào Yểu cô nương. Đào Yểu cô nương vẫn duy trì tư thế cầm kiếm vừa rồi, chẳng qua thanh kiếm kia vẫn chưa gây thương tích chút nào cho nam nhân, ngược lại có máu chảy ra từ trong thân thể cô nương Đào Yểu nhỏ giọt rơi xuống lầu một.
Thẩm Hành Vu dùng lực ấn sâu dao găm vào trong thân thể của Đào Yểu. Tuy là cảnh giết người, nhưng vẻ mặt Thẩm Hành Vu mang cười, không có một tia sợ hãi. Nàng nhìn cô nương Đào Yểu ở đối diện, lộ ánh mắt kinh ngạc ra ngoài, khóe miệng mang theo mạng che mặt chảy ra máu. Giọng nói nàng sang sảng cười nói với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, chàng xem, hóa ra dao găm này còn có thể kéo dài, nhìn tưởng là cái chủy thủ, nhưng trên thực tế là một thanh kiếm tốt." Thẩm Hành Vu cầm lấy chủy thủ chuyển vài vòng ngay trên người Đào Yểu, nhất thời thanh âm lưỡi dao mài lên huyết nhục vang lên. Thẩm Hành Vu cười lạnh một tiếng, nhìn người ở bốn phía và dưới lầu đang ngước nhìn, nhưng vẫn đắm chìm ở trong kinh ngạc, cười hắc hắc, nói với Đào Yểu đang hấp hối: "Cô nương, đừng bao giờ khinh thường ta, bởi vì ta sẽ khiến cho ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, bản thân mình chết như thế nào." Thẩm Hành Vu trong tiếng thét chói tai của mọi người kia, thu gọn chủy thủ lại. Đào Yểu phun ra một búng máu, thân thể cầm kiếm rơi xuống lầu một. Chỉ là một tầng mỏng manh, cũng đủ để nàng ta chết.
"Hồi cung." Tú bà đang dẫn người xông lên lầu hai, Mộ Phi Chỉ nói một câu với không khí sau người, sau đó ôm lấy thắt lưng của Thẩm Hành Vu bay ra ngoài cửa sổ. Trong một khắc bị Mộ Phi Chỉ kéo đi kia, vậy mà Thẩm Hành Vu lại hơi nhếch miệng cười với người đối diện, trong ánh mắt mang theo sự lanh lợi thông minh lanh lợi và tính kế.
Có thể ở trong kinh đô, đồng thời còn là thanh lâu lớn như vậy, dĩ nhiên Thẩm Hành Vu không thể xem nhẹ phân lượng của nó, nhất định chỗ này có người làm chỗ dựa. Cho nên nàng cũng không cho là bọn họ sẽ có thể bình yên hồi cung. Bởi vì có người ở trong tình huống "ngẫu nhiên" như vậy mà vẫn có thể tiến hành ám sát, tự nhiên đã nhìn ra được phận của bọn họ. Cho nên khẳng định trên đường bọn hắn hồi cung chắc hẳn sẽ không bình yên, nhưng Thẩm Hành Vu tuyệt đối không lo lắng về việc mình không thể quay về được.
"Nương nương, người đúng là một cơ hội biểu hiện cũng không cho thuộc hạ." Cả người Bạch Tước mặc một bộ áo trắng, đi theo sau Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, giống như nén giận, nhưng lại mang theo một ý cười trêu nói với Thẩm Hành Vu.
Lúc này Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm vào trong ngực, chạy vội ở trên nóc nhà,nhưng nghe thấy câu nói kia của Bạch Tước, nàng cười nói: "Hôm nay ngứa tay, đột nhiên lại muốn giết người."
Những lời này nói ra, vẻ mặt của Bạch Tước và Hắc Ưng ở sau lưng hai người đen xì, toát mồ hôi.
"Thẩm Hành Vu, lời nói của ta nàng đều coi là gió thoảng bên tai đúng hay không?" Mặt Mộ Phi Chỉ đen xì, quát Thẩm Hành Vu.
"Phu quân..." Thẩm Hành Vu vừa muốn mở miệng, tốc độ dưới chân của Mộ Phi Chỉ đột nhiên trở lên nhanh hơn, vừa di chuyển, Thẩm Hành Vu chỉ nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói: "Trở về chúng ta sẽ tính sổ sau."
Dường như người truy sát phía sau hơi nhiều, tay chân Hắc Ưng và Bạch Tước lanh lẹ giải quyết hậu quả thật tốt ở phía sau. Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu chạy ở trên nóc nhà. Ngay khi hắn định dẫn Thẩm Hành Vu chạy về phía cửa chính của Vương Cung, một chiếc xe ngựa giống như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt mấy người, một cái đèn lồng màu đỏ treo tại trên đầu xe ngựa. Thẩm Hành Vu không thấy rõ bóng người ngồi ở trước xe ngựa kia, nhưng lại là nhận ra một đầu tóc trắng, người nọ không thể nghi ngờ chính là Đỗ Trọng.
"Sao lại chậm như vậy, ta đã đợi gần nửa canh giờ rồi." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, trực tiếp xông vào trong xe ngựa kia, tốc độ Đỗ Trọng rất nhanh, giơ roi ngựa lên, lẩm bẩm một câu sau lưng hai người.
"Chúng ta đi vào may ra mới được nửa canh giờ." Thẩm Hành Vu than thở một câu.
"Các ngươi thông đồng thành một khối?" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu lên trên chân mình, hai tay hung hăng bóp chặt eo của nàng, cả câu nói giống như là cắn răng nói ra.
Cảm nhận được sau lưng truyền ra từng cơn tức giân, Thẩm Hành Vu làm nũng cọ xát lồng ngực ở sau lưng, giọng nói mềm mại xuống: "Phu quân, ta..."
"Đừng có dùng một chiêu này, ta còn không biết khi nào thì các ngươi lại quan hệ tốt như vậy!" Hiện giờ Mộ Phi Chỉ nổi giận đùng đùng, chuyện này giống như đã được lên kế hoạch rất tốt từ trước. Tính cả chuyện Bạch Tước đáng nhẽ phải đứng ở Thiên Cơ lâu, còn có Đỗ Trọng phải đứng ở Ly Viên. Sở dĩ hai người bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi này, nhất định là có an bài từ sớm, thì ra nữ nhân này chỉ giấu diếm một mình hắn.
"Phu quân." Thẩm Hành Vu xoay người, ôm cổ Mộ Phi Chỉ, rất là nhu thuận cọ xát vào hắn, sau đó nói: "Ta thừa nhận, muốn đi xem hoa đăng là thật, lấy cái danh đi dạo kỹ viện cũng là thật, ta chỉ là muốn nhìn một cái, xem bản thân mình có đoán đúng hay không. Bạch Tước và sư thúc đúng là do ta kêu tới giúp đỡ, ta cũng chỉ là ngừa có gì sơ sót hay không."
"Ngươi cho rằng hắn không nghĩ đến?" Ngoài xe đột nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Trọng: "Mộ Phi Chỉ, cho dù hôm nay ta và Bạch Tước không đến, ngươi cũng đã sớm có quyết định của chính mình đúng hay không? Ta cũng không tin, trừ bỏ một mình Hắc Ưng, đến một người khác ngươi cũng không bố trí chắc? Nhất định mặt sau của xe ngựa sẽ không thiếu người âm thầm bảo vệ. Lấy trình độ coi trọng của ngươi đối với nha đầu kia, có khi ngươi còn kêu toàn bộ Thiên Cơ lâu đến mới cảm thấy đủ."
"Câm miệng cho ta." Mộ Phi Chỉ tung ra một trận chưởng phong ra ngoài, may mà Đỗ Trọng khéo léo trốn tránh được.
"Lần sau sẽ không thế. Lần sau chàng muốn đi thanh lâu thì phải nhớ rõ mang theo ta, không cho phép im lặng giữ một mình." Thẩm Hành Vu lăn vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, làm tổ trong đó, đối với tính cách của Mộ Phi Chỉ, nàng hiểu biết khá nhiều. Nàng biết, hắn là một người ăn mềm không ăn cứng.
"Có ai đang mang theo Bảo Bảo còn làm loạn giống nàng như vậy không?" Mộ Phi Chỉ nhớ tới một màn kia ở thanh lâu lúc nãy. Thậm chí hắn còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hành Vu đã đánh đòn phủ đầu. Thậm chí thân thể Đào Yểu kia vừa mới bay đến trước mặt nàng, nàng liền cầm chủy thủ có thể biến dạng trong tay, duỗi ra ngoài, cách không giết người. Nếu không phải có lan can ngăn cản, chỉ sợ thân thể Đào Yểu đã sớm rơi xuống. Mộ Phi Chỉ không thể phủ nhận, một khắc kia, Thẩm Hành Vu và ánh sáng trong mắt nàng tỏa ra, làm cho hắn mê muội vô cùng. Đây là nữ nhân của hắn, hắn vẫn luôn muốn bảo hộ ở sau người, lại không cam nguyện làm một nữ nhân mềm mại như hoa.
Mộ Phi Chỉ vừa mới mở miệng "trách cứ" liền không thể dừng lại, Thẩm Hành Vu đành phải đưa mặt lên trước, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn chặn lại, chủ động hôn lên môi của hắn.
Từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ không có sức chống cự đối với sự chủ động của nàng, hắn hóa tất cả "phẫn nộ" thành nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, biến bị động thành chủ động. Nhất thời trong xe ngựa chỉ còn lại âm thanh thở dốc.
Ngay khi hai người hôn triền miên, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Mộ Phi Chỉ tức giận, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Đỗ Trọng đang lái xe, cách một cái mành. Đỗ Trọng không chút để ý đến ánh mắt sau lưng, ngược lại âm hiểm cười khách khách hai tiếng, nói: "Đường không tốt, có tảng đá, các ngươi nên ngồi vững."
"Phu quân, vì sao Thanh Bình Hậu này lại làm ra loại chuyện này? Ta vốn tưởng rằng các ngươi là huynh đệ tốt." Xe ngựa chậm rãi chạy vào Vương Cung, Thẩm Hành Vu ôm Mộ Phi chỉ, khe khẽ thở dài một hơi, hỏi.
"Vô tình nhất là nhà Đế Vương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.