Sáng sớm hôm sau, hừng đông còn chưa tỏ. Lục Quân Hạo liền đã tỉnh. Lâm Thiên Tú cuộn tròn thân thể, mặt dán trong ngực hắn mà ngủ thật say, hai gò má trắng mịn khẽ ửng hồng, môi khẽ nhếch, nhìn không có hoạt bát như lúc tỉnh, lộ ra có chút ngây ngô.
Tâm cảm thấy thật mềm mại, Lục Quân Hạo nhẹ nhàng mà dịch Lâm Thiên Tú qua một bên, đắp mền cho cậu, ra ngoài mới gọi lão Trần đến thư phòng gặp hắn.
Lúc lão Trần đến thư phòng, đã thấy Lục Quân Hạo một thân quần áo đơn giản nghiêm chỉnh đang ngồi trước bàn làm việc.
“Lúc trước, lễ vật trong hôn lễ để mang đến nhà Thiên Tú sau ba ngày đã chuẩn bị những cái gì rồi?” Thanh âm của Lục Quân Hạo nhàn nhạt, không có nghe ra được là hắn đang vui hay đang giận.
Nhưng mà lão Trần ở gần cậu chủ là hắn nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không hiểu ý của hắn, lập tức quỳ vội xuống nhận lỗi, “Cậu chủ, là lão Trần sơ sót, xin cậu tha tội, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay.
Lục Quân Hạo nhìn ông hồi lâu, nhìn đến trán ông toát cả mồ hôi lạnh, mới lạnh giọng cảnh cáo: “Ông tự đến phòng chấp phạt của tôi mà chịu phạt đi. Lễ vật hồi môn của Thiên Tú, chọn đồ thật tốt ở phòng chính của tôi, về phần mẹ vợ và em vợ của tôi, chuẩn bị hai phần lễ vật khác, nhớ kỹ, ông sẽ không có lần sau đâu.”
“Vâng, vâng cậu chủ. Tôi biết rồi.” Lão Trần nơm nớp đứng dậy, lau vội mồ hôi lạnh, tôi đi chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.