Thoa thuốc cho Lâm Thiên Tú xong, Lục Quân Hạo gọi người hầu trong biệt thự đến dọn lại chút thư phòng của hắn. Tô cháo lúc nãy Lâm Thiên Tú tự tay nấu cho hắn, giờ phút này còn nằm trên bàn kia, vốn đã đổ ra ít nhiều. Lúc nãy vì cậu xém ném ra khỏi cửa sổ, nhưng hắn đã đỡ lại được, nhưng lại không còn nguyên vẹn nữa.
Người hầu sớm nghe được tiếng thanh âm bên này nên khi được gọi vào dọn dẹp, người kia chỉ cúi đầu không dám thở mạnh, cụp mi rũ mắt mà chuyên tâm việc của mình, nhìn thấy tô cháo vung vãi trên bàn, trong lòng tự nhiên có chút thương cảm với Lâm Thiên Tú. Sau đêm tân hôn, chưa gì đã chọc cậu chủ phát cáu như vậy, ngày tháng của sau này, e là sướng không có mà ăn khổ thì nhiều.
Lục nhị thiếu đương nhiên cũng chẳng biết vợ mình cõng oan uổng thay cho hắn, bây giờ mang theo một khuôn mặt cứng ngắc, theo Lâm Thiên Tú về phòng lớn của bọn họ.
Căn phòng lớn này vẫn bài trí nguyên dạng như hôm đêm tân hôn đầu tiên, trên tủ vẫn là để đèn ngủ tân hôn màu hồng, ga giường màu hồng thêu uyên ương, trên song cửa sổ lớn vẫn là treo rèm lụa đỏ, khắp nơi đều còn là mơ hồ của khung cảnh tân hôn ngày đầu tiên.
Điều hòa trong phòng được để ở mức ấm áp nhất, còn có nhàn nhạt mùi hoa oải hương, ánh mắt Lục Quân Hạo sâu lại sâu, ánh mắt không tự được mà đuổi theo bóng lưng của Lâm Thiên Tú, sau khi trở lại phòng, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906666/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.