“Bạch Duyên Đình! Bạch Duyên Đình! Bạch Duyên Đình anh ra đây!”
Bạch Đình Diên ngây ngô tưởng tượng tới lúc một nhà ba người, lúc anh hướng về đỉnh cao của đời người cưới cô vợ Tiểu Khanh Khanh của mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng hét lớn.
Bạch Duyên Đình nghe thấy âm thanh này bèn chau mày, mẹ Trình và ba Trình cũng đều nghe thấy, cùng nhìn nhau một lát, mẹ Trình bèn hỏi anh: “ Duyên Đình, bên ngoài hình như có người gọi con.”
Bạch Duyên Đình đứng dậy, “ Con đi xem thế nào.”
Mở chiếc cửa sắt lớn của nhà họ Trình, quả nhiên trông thấy Tưởng Ký Châu đang đi đi lại lại ở bên đường, vừa đi vừa gọi tên anh.
Bạch Duyên Đình nhăn chặt mày lại giọng điệu không được tốt cho lắm gọi một tiếng: “ Tôi ở bên này.”
Tưởng Ký Châu quay đầu lại, thấy đúng là anh, anh ta thở phào một hơi, chạy bước nhỏ tới, nhìn anh từ đầu tới chân, “Sao cậu lại chạy tới tạn bên này?”
Sắc mặt Bạch Duyên Đình không vui, “Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng!”
“Là cô biết cậu ở bên này, bảo tớ chạy qua đây tìm cậu…” Cậu ấy bước lại gần, khuôn mặt thần bí nhìn anh nói, “Cậu tới đây lẽ nào đúng là tới tìm tiểu tam của ba cậu gây phiền phức hả?”
Người trên đường đi đi lại lại, Bạch Duyên Đình biết nơi này không dễ nói chuyện, bèn kéo Tưởng Ký Cháu tới một góc yên tĩnh, hỏi anh ta: “Mẹ tớ sao biết tớ ở đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tan-xuong/2708522/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.