Tưởng Uyển Đình híp mắt quan sát anh, bà luôn cảm thấy người trước mặt này nhìn qua có chút lạ lẫm. Mặc dù đứa con trai này của bà bình thường có chút thâm trầm, mà dù sao cũng là một thiếu niên, sức sống phấn chấn thiếu niên nên có anh cũng có. Nhưng người trước mặt này lại cho bà cảm giác như ông cụ non, giống như là đã trải qua rất nhiều, sớm nhìn thấu nhân thế tang thương.
Bà hồi thần, “Con đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ hay chưa?”
“Dạ rồi.” Anh dường như không chút nghĩ ngợi đáp, “Con muốn ở lại trong nước, con muốn giúp mẹ.”
Tưởng Uyển Đình như có điều suy nghĩ gật nhẹ đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm, “Chẳng qua không phải trước kia con một mực kiên trì muốn xuất ngoại à? Tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”
Anh ung dung không vội, “Trong nước dù sao cũng có bạn bè người thân ở đây, điểm xuất phát cũng cao hơn so với ở nước ngoài. Ở nước ngoài phải mất mười năm mới có thể làm nên cuyện, ở trong nước có lẽ không đến năm năm là đạt được, huống chi không phải mẹ luôn hi vọng con nhanh chóng trưởng thành, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của mẹ sao? Con ở lại trong nước không phải tốt hơn ư? Huống chi, con giống như mẹ, cũng không hy vọng thứ thuộc về con bị người khác cướp đi.”
Tưởng Uyển Đình lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, trong ánh mắt có thêm một vòng ý cười, “Được.”
Ăn cơm ở Tưởng gia xong, Bạch Duyên Đình cáo từ trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tan-xuong/2708516/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.