Trong lúc Hà Phi ở phố người Hoa mơ màng ngủ, khi nàng khép lại đôi mắt khóc đã chát mỏi, khingười nàng chìm vào trên chiếc giường đơn, Lương Chấn Y đang bay caotrên ba vạn thước.
Hắn bị vây ở trong cabin chậtchội, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, người bên cạnh cằn nhằn việc nhà, đủ loại lời nói đan xen. Hắn nhìn một mảnh nắng chói chiếu vào trong máy baycùng với mây trắng đang phi vùn vụt. Tai hắn vọng lại tiếng khóc của HàPhi ở trong điện thoại, nghĩ đến thanh âm bất lực của nàng, lòng hắn như lửa đốt, hận không thể trong chớp mắt bay tới nơi, vươn tay kéo nàng ôm vào lòng che chở.
Thứ tình cảm dịu dàng, thứ tâmtình nóng lòng yêu chiều này, tại đây trong chuyến bay này, tra tấn hắnđến khốn khổ. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn chỉ biết nghĩ đến Hà Phi. Lúc tiếp viên hàng không bưng tới bữa ăn, hắn lại nghĩ Hà Phikhông biết đã ăn chưa? Lúc ngoài cửa sổ máy bay thay đổi cảnh sắc, bayvào một mảnh trời đêm, hắn nhìn thấy rất gần sao nhỏ, lại nhớ tới Hà Phi ánh mắt lấp lánh. . . . . . Lương Chấn Y ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi trongcabin, tưởng niệm khuôn mặt khả ái của nàng.
Nàng ngủ có ngon không? Nàng có được bình an đón tới quán trọ không?
Thì ra nhớ một người là như thế này tràn đầy phiền muộn.
Lúc máy bay hạ xuống phi trường thì đã là nửa đêm. Mười mấy giờ bay, LươngChấn Y xách lên hành lý giản đơn, đi thẳng đến nhà trọ.
“Ai da!” Chú Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-den-tan-troi/2125046/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.