– Thế nào, đừng nói cho ta biết, ngươi phải vì một tên hòa thượng này, mà cùng ta tranh giành tình cảm đây nha.
Ở trong ấn tượng của gã Văn Khang Thành, Văn Diệu vốn sẽ luôn không phát giận, mặc kệ cho dù là gặp phải chuyện gì đi nữa. Hắn cũng đều luôn mỉm cười, chỉ là tươi cười kia đại biểu cho ý nghĩa khác nhau mà thôi. Có đôi khi, Văn Diệu càng cười tươi, lại càng đáng sợ, giống như bùa chú đòi mạng vậy, khiến cho người nhìn phải sởn tóc gáy, cho nên tất cả mọi người đều sợ hắn. Văn Diệu cũng không phải giống như bề ngoài, thoạt nhìn lại hiền lành như vậy.
Gã không ưa nhìn mặt Văn Diệu, nhưng lại không có cách nào đánh bại Văn Diệu. Cho nên, gã Văn Khang Thành này chỉ có thể tức đến muốn hộc máu, cũng chỉ có thể khua môi múa mép độc địa để chiếm tiện nghi. Gã biết, gã là trưởng tử Văn gia. Vì vậy, dù gã có chọc ra Văn Diệu đến thế nào đi nữa, thì hắn vẫn sẽ kiêng kị gã. Gã chỉ không cần chạm đến điểm mấu chốt của Văn Diệu, thì Văn Diệu vẫn sẽ không dám xuống tay giết chết gã. Bằng không, thì vị trí gia chủ của Văn gia gia chủ, cũng sẽ ngồi không ổn nổi
Cho nên, gã lại khiêu khích Văn Diệu lần nữa.
Lần này cũng là như thế, chỉ là đến cuối cùng, gã phát hiện ra bộ dạng của Ly Hận Thiên quả nhiên phi phàm, nhìn vài lần, khó tránh khỏi, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy. Gã liền tưởng tượng đến vị hòa thượng mặc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636271/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.