Khi Ly Lạc đến, Ly Hận Thiên đang cùng Khâm Mặc chơi cờ. 
Không phải là bất kì loại cờ quen thuộc nào hay chơi, mà là loại cờ đang được thịnh hành dạo gần nhất ở Tây Thiện, các quân cờ này cùng là một loại cờ đối chiến. Khâm Mặc cảm thấy chơi vui, liền kêu người làm ra một bộ. Chính là trong lúc hai người hi hi ha ha nghiên cứu, thì Ly Lạc đã tới rồi. 
Buổi tối này là Khâm Mặc bồi nam nhân ăn cơm. Sự xuất hiện của hắn, khiến cho nam nhân vẫn đang lâm vào trong cơn lốc hồi ức cuồn cuộn, rốt cục cũng đã có được sự giải thoát. Y dồn toàn bộ lực chú ý đều đặt hoàn toàn lên trên người của Khâm Mặc, đã ném cuộc viếng thăm đột ngột vào giữa trưa của Hà đại nhân, cùng với một đống lời nói sáo rỗng kia, ra phía sau đầu… 
Nhưng mà bây giờ Ly Lạc lại xuất hiện gần đến vậy, lại bắt phải y nhớ lại. 
Tâm tình vừa đang được thả lỏng xuốnn, cũng lập tức quy về lúc ban đầu. Bàn cờ kia có thú vị đến mấy, thì hiện tại xem ra, cũng đã thiếu mất hứng thú để chơi tiếp. 
Khâm Mặc thấy nam nhân không có tâm trạng lại chơi tiếp, liền để cho Vũ Quả tiếp tục thu cờ. Ly Hận Thiên sợ lạnh. Cho nên hai người họ trực tiếp ở trên giường tháp chơi đùa, trên bề mặt còn đặt một bàn vuông, vừa vặn có thể chơi cờ, bầu không khí vừa ấm áp, lại thoải mái. 
Hai người đều ở tư thế thả lỏng mà nửa nằm ở trên giường. Bởi vì cờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636227/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.