Khâm Mặc bắt đầu đối nam nhân dâng hiến, săn sóc ân cần.
Không hề giống như trước, cố ý bảo trì khoảng cách, không chỉ cử chỉ vô cùng thân thiết, đến thái độ, hành vi cũng đều biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Khi Khâm Mặc giúp nam nhân khoác thêm áo, cũng không giống như lúc trước, chỉ là đặt ở trên bề mặt, mà là có chút như có như không xoa xoa lên bờ vai của y. Mặc dù không biết Ly Hận Thiên ra sao, y vốn cũng đã quen. Nhưng mà, ở trong mắt người khác, chính là một phen hương vị khác.
Vừa thân mật lại khăng khít.
Hắn dìu nam nhân đi đường, cũng không cần phải lại cực lực nâng cánh tay của y lên kéo dài khoảng cách, mà là dán sát vào gắt gao, đi ôm eo của y…
Mỗi khi vào lúc này, hắn đều đang nói chuyện thú vị gì đó vẫn với nam nhân, mượn điều này phân tán lực chú ý của nam nhân. Dần dà, Ly Hận Thiên cũng đã thành thói quen, hoàn toàn sẽ không phát hiện có cái gì không ổn cả.
Khâm Mặc cố ý thân cận nam nhân, đối với y luôn luôn chăm sóc, cũng luôn bày ra bộ dáng cẩn thận.
Khâm Mặc vốn luôn rất giỏi về việc quan sát người khác. Hắn có thể thông qua rất nhiều chi tiết bé nhỏ không đáng kể, phát hiện biến hoá ở trong lòng của đối phương, đây là sự chuẩn bị vốn luôn phải có ở trong kinh thương. Đồng thời, thói quen này, cũng khiến cho hắn ở chỗ này của nam nhân chiếm được lợi ích.
Ly Hận Thiên đang dưỡng thương, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636222/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.